Thẩm Loan híp mắt lắng nghe những tiếng xì xào bàn tán liên tục xung quanh,
mặc dù cô đứng dưới sân khấu, khoảng cách xa như vậy nhưng cũng có thể liếc
mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ trên sân khấu là— Dương Lam!
Người đã từng là bà chủ của nhà họ Thẩm ở Ninh Thành, bây giờ lắc mình một
cái lại trở thành bà chủ của nhà họ Nghiêm ở Kinh Bình sao?
Lúc trước, Thẩm Yên, Thẩm Xuân Giang cùng với Thẩm Tông Minh, ba thế hệ
của Thẩm thị liên tiếp xảy ra chuyện, cuối cùng ngay cả Thẩm Khiêm cũng đã
chết.
Nhà họ Thẩm gia giống như năm bè bảy mảng, Thẩm Loan căn bản không cần
ra tay, chỉ cần ngồi cười chờ xem cát vàng bay đầy trời, sau đó biến thành hư
không thôi, từ đây đệ nhất hào môn của Ninh Thành không còn tồn tại nữa.
Nhưng không ngờ Thẩm Xuân Hàng lại đột nhiên chặn ngang một chân, đầu
tiên là lên kế hoạch cướp Minh Đạt từ trong tay cô, sau đó quyết tâm muốn bảo
vệ mẹ con Dương Lam và Thẩm Như.
Thẩm Loan nhớ đến ơn cứu mạng của Thẩm Khiêm mới lựa chọn thu tay lại, cứ
như vậy chấm dứt ân oán của kiếp trước.
Cho nên, cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt mẹ con Dương Lam.
Sau đó trong lúc lơ đãng nghe thấy Thẩm Xuân Hàng nói, hai mẹ con bà ta
đồng thời mất tích, không rõ tung tích, không ngờ lại tới Kinh Bình, còn trèo
lên được cành cao như vậy.
Thú vị đấy!
"Cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian bận rộn để đến tham gia tiệc mừng thọ
của..." Giọng nói không nhanh không chậm mang theo vài phần lạnh lùng vang
lên, vừa nghe đã biết người này đứng trên cao từ lâu, ra lệnh đã thành thói quen.
Chỉ nói đơn giản vài câu, Nghiêm Khác lại chuyển lời: "...Thật ra yến tiệc hôm
nay ngoài việc chúc thọ ra thì còn có một mục đích nữa, chính là chính thức
giới thiệu người thừa thừa kế tương lai của sản nghiệp tập đoàn Hối Hải và gia
tộc Nghiêm thị, cũng là đứa con trai duy nhất của tôi— Nghiêm Tri Phản!"
Vừa dứt lời, đã có một thân hình cao lớn từ bên lề bước lên sân khấu.
Áo bành tô màu đen càng tôn thêm dáng người đĩnh bạt của anh ta, dáng vẻ ít
khi nói cười rất giống với Nghiêm Khác, theo từng bước chân của anh ta, cả hội
trường rơi vào yên lặng.
Sau đó là tiếng bàn tán càng sôi nổi hơn.
Có người kinh ngạc vì Nghiêm Khác vậy mà lại có con trai, trước kia hình như
chưa từng xuất hiện trong giới.
Có người ngạc nhiên cảm thán tập đoàn Hối Hải và toàn bộ gia tộc Nghiêm thị
lớn mạnh như vậy mà lại nhẹ nhàng "chốt đơn" như vậy, cuối cùng giao cho
người này.
Cũng có người khó chịu, không phục, phần lớn là chi thứ của nhà họ Nghiêm.
Còn có người hiểu rõ cười, trong lòng than một tiếng: Hóa ra là anh ta— là đứa
con riêng được Nghiêm Khác nhận về từ ba năm trước.
Nhưng cũng không quá chắc chắn...
Bởi vì gương mặt có chút thay đổi, không khớp với khuôn mặt trong trí nhớ kia.
Tóm lại, ai cũng có tâm tư và suy nghĩ riêng.
Cho dù phía dưới phản ứng ra sao thì yến hội vẫn phải tiếp tục.
Ngay lúc MC tuyên bố cậu Nghiêm sẽ mời một vị nữ sĩ lên nhảy mở màn, ánh
đèn chợt tối sầm lại.
Những cô gái độc thân tham dự yến hội, đặc biệt là các cô gái danh gia vọng tộc
hoàn toàn sôi trào.
Khi ánh đèn chiếu đi chiếu lại dưới mọi người, nhất là lúc đảo qua mặt các cô,
tiếng thét chói tai cũng càng lúc càng cao.
Trong một góc, có người cười lạnh, có người đang xem diễn, cũng có người vẻ
mặt chán ghét.
Dương Lam đứng bên cạnh Nghiêm Khác mỉm cười nhìn dưới sân khấu, giống
như đã nắm chắc thắng lợi.
Nghiêm Tri Phản cũng nhìn lại, ngầm có vài phần chờ mong.
Anh ta biết, cô cũng tới.
Từ giây phút anh ta đi lên, tầm mắt anh ta chưa từng rời khỏi người cô.
Cuối cùng chùm tia sáng màu trắng chiếu đến một góc, rọi ra một người phụ nữ
xinh đẹp mặc sườn xám màu trắng.
Lúc ánh sáng đột nhiên chiếu tới, cô theo bản năng híp mắt lại, còn đắm chìm
trong suy nghĩ người đàn ông xuất hiện ở Mật Đường một ngày trước vậy mà
lại là người thừa kế của dòng chính nhà họ Nghiêm, quá mức ngẩn người nên
vẫn không phản ứng kịp, căn bản không nghe thấy lời mời nhảy mở màn.
Giờ phút này, lại càng không thể giải thích được.
Cô đứng dậy, né tránh, nhưng vẫn phải đối diện với người đàn ông đang đi tới.
Hơi khom người, sau đó vươn tay với: "Cô gái xinh đẹp, tôi có thể mời em nhảy
một điệu không?"