Sau khi thay xong lễ phục và trang điểm, cuối cùng vẫn mặc bộ sườn xám đã
nói kia.
"... Muốn ra ngoài sao?" Chung Ngọc Hồng thấy cô thay bộ quần áo lúc trước,
còn dẫn Tán Tán đi theo thì không nhịn được mà mở miệng.
"Vâng, cần phải xử lý chút việc."
Với tố chất và tu dưỡng của vị phu nhân này, chắc chắn sẽ không truy hỏi đến
cùng trong những trường hợp này.
Quả nhiên, Chung Ngọc Hồng đã chấp nhận sự thật cô muốn đi ra ngoài, cũng
rất chu đáo hỏi han: "Có cần tài xế đưa đón không?"
"Không cần đâu ạ."
"Đi sớm về sớm, chú ý an toàn."
Nói xong, đứng như vậy nhìn hai mẹ con rời đi.
Sau khi Thẩm Loan rời khỏi đó, có người nói giỡn hỏi cô và nhà họ Tống có
quan hệ gì.
Giọng nói của Chung Ngọc Hồng nhàn nhạt: "À, đó là mẹ của cháu trai và cháu
gái tôi."
Đây là câu trả lời trực tiếp.
Mọi người sau khi nghe xong đều có suy nghĩ riêng.
...
Thẩm Loan ngồi vào ghế phụ, sau đó giơ tay nhận tài liệu Tam Tử đưa cho.
Tối nay phải dự tiệc, bọn cô đã truy tìm tung tích của dòng chính nhà họ Bình
nhiều năm, thành công hay thất bại phụ thuộc vào điều này. Theo lý thuyết thì
nên chuẩn bị ở nhà cho tốt chứ không nên ra ngoài, nhưng không may hôm nay
trùng vào ngày báo cáo công việc cố định mỗi tháng một lần nên Thẩm Loan
không thể không xuất hiện.
Mật Đường, lầu hai.
Tam Tử mở máy chiếu, bật cameras ra, các video kết nối với nhau liên tiếp hiện
ra.
Đầu tiên là giám đốc được bổ nhiệm của tập đoàn Huy Đằng báo cáo công việc
của tập đoàn, khá khả quan, không có vấn đề gì lớn.
Dù sao cũng đã cắm rễ, cành lá tươi tốt ở Ninh Thành nhiều năm rồi, mặc dù
không có ông chủ chân chính là Quyền Hãn Đình điều hành thì cũng có thể dựa
theo cơ chế bình thường để vận hành.
Tiếp theo là trò chơi Khải Hàng, Chu Trì và Trương Dương, hai vợ chồng Cổ
Thanh đều xuất hiện ở bên kia video. Chu Trì báo cáo tiến độ phát triển của trò
chơi mới nghiên cứu, Trương Dương phụ trách hoạt động của hạng mục, Cổ
Thanh cũng chỉ báo cáo mấy thứ vụn vặt, bao gồm cả việc quản lý hàng ngày
của công ty và những thay đổi nhân sự của một số giám đốc điều hành cấp cao.
Sau đó là quảng cáo Hàng Á, giải trí Phi Dương, Onion Video, cuối cùng vận
chuyển Phi Đằng.
Thẩm Loan đã thông qua những tài liệu này để biết sơ qua trước khi bọn họ báo
cáo những thứ này trong hội nghị, trong quá trình báo cáo chỉ cần đưa ra câu
hỏi, nói bọn họ trả lời là được rồi.
"... Tôi còn nhớ lần trước công ty môi giới của Hàng Á xuất hiện tranh cãi hợp
đồng với một minh tinh khiến giới giải trí rất ồn ào huyên náo, còn lên hot
search rất nhiều lần, làm cho Hàng Á cũng bị cư dân mạng kéo lên trời. Chuyện
đó bây giờ xử lý thế nào rồi?"
Tưởng Thạc Khải: "Đối phương chủ động rút đơn kiện, đồng ý giải hòa tại toàn
rồi."
"Anh tìm người để PR sao?"
Tưởng Thạc Khải lắc đầu: "Không có."
"Vậy sao lại..." Thẩm Loan nhíu mày: "Tôi nhớ rõ cô minh tinh cũng có địa vị
không nhỏ, người đại diện lại có tiếng không dễ chọc."
"Tôi cũng khó hiểu. Lúc hỏi nguyên nhân khiến đối phương giải hòa giải thì họ
lại không hề nói gì cả. Việc này có chút kỳ lạ."
"Sao lại cảm giác có chút giống với chỗ tôi..." Ngụy Uyển Ương nhỏ giọng nói
thầm, nhưng cô ta mang tai nghe nên cho dù nhỏ giọng cũng có thể nghe thấy.
Thẩm Loan: "Nói nghe một chút đi."
"Nửa tháng trước, Phi Dương vừa giành được một bộ phim điện ảnh được
chuyển thể từ tiểu thuyết mạng thì đã bị Khai Phong chặn đứng, đội ngũ quan
hệ công chúng của đối phương tựa như một con chó điên, không chỉ cướp IP,
mà còn dùng giá cao để đào đội ngũ chế tác của chúng ta. Lúc tôi chuẩn bị dùng
đến thủ tục pháp lý thì không ngờ ông chủ của đối phương lại chủ động tới cửa
từ tuần trước, cúi đầu khom lưng xin lỗi giống như đứa cháu làm sai, hơn nữa
còn chủ động trả đội ngũ sản xuất và bộ điện ảnh được chuyển thể kia trở về.
Lúc ấy tôi sợ tới mức cảm giác như mình đang nằm mơ, quá không chân thật
luôn ấy."
Đầu năm nay còn có người nhổ thức ăn ngon từ trong miệng ra à?
Kinh thật!
"Khoan đã—" Trần Mặc nhịn không được nói chen vào: "Nghe các người nói
vậy làm tôi nhớ bên mình cũng có một chuyện lạ. Cuối năm ngoài cũng có mấy
công ty liên tục tới nói muốn thu mua công ty, tuy rằng đã bị tôi dùng lập
trường từ chối, nhưng mấy công ty vẫn lì lợm la liếm, tựa như điếc không sợ
súng, hoàn toàn che lại mấy lười tôi nói.Thậm chí còn định ép buộc tôi bán,
muốn xuống tay từ trên người tôi, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chặn đường đủ kiểu..."
Cho tới bây giờ nhắc tới chuyện này, Trần Mặc cũng nhịn không được mà đau
đầu.
"Vậy mà không tháng trước đàn ruồi bọ này lại đột nhiên biến mất không xuất
hiện nữa. Có lần tôi gặp được một ông chủ nói mua sung nhất trong một bữa
tiệc, vì quá tò mò nên tôi hỏi ông ta nguyên nhân, kết quả ông ta lại sợ tới mức
hai đùi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn tôi tựa như đang thấy quỷ,
ngoài miệng còn lẩm bẩm nói cái gì mà ông ta không dám nữa, làm ơn tha
mạng cho tôi gì đó."
Chu Trì: "Còn tôi nữa! Chỗ tôi cũng có đấy!"
Sau khi nghe hết một lượt, chốt lại là công ty nào ít nhiều cũng gặp những
trường hợp thế này.
Mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh qua màn hình, cuối cùng ánh mắt của
mọi người đều rơi vào khuôn mặt Thẩm Loan.
Lúc này Thẩm Loan mới nhận ra mình cũng đã từng trải qua loại khó khăn này,
cũng có thể dễ dàng giải quyết mà không cần pahir hao tâm tổn sức gì----
Cái chết của Thẩm Khiêm!
Vốn dĩ lúc đầu cô định sẽ xin lỗi và trả thù cho Thẩm Khiêm, nhưng trước khi
cô kịp hành động thì người này đã chết một cách khó hiểu, rời đi mà không thể
giải thích, cuối cùng coi như bị tai nạn, cũng chẳng làm loạn hay tạo ra sóng gió
gì, cứ thế chìm vào im lặng.
Ngay cả nhà họ Thẩm và nhà họ Dương cũng bày ra dáng vẻ đã chấp nhận "sự
thật" này.
Tất cả điều này thực sự rất kỳ lạ?
Thẩm Loan luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cô đã hiểu ra
một chân lý từ rất sớm, đó là muốn có được thứ gì thì trước hết phải trả một cái
giá tương tự.
Nhưng cô không có cách nghĩ nào khác ngoài xem đây như một vận may, không
thực sự bắt tay vào thực hiện mà lại có được kết quả như mong muốn.
Cô cảm giác giống như... có một bàn tay to vô hình kiểm soát tất cả những điều
này.
Vậy, người đó là ai?