Giây tiếp theo, ánh mắt bình tĩnh xẹt qua người đàn ông, rồi lại không hề gợn
sóng Nhìn lại khuôn mặt Nghiêm Tuấn Sâm.
"Đi chung?" Cô hỏi, cười như không cười.
Lòng Nghiêm Tri Phản đầy kích động dần dần trở về bình tĩnh, bình tĩnh nhìn
người phụ nữ trước mắt, rồi lại cố gắng khắc chế không cho ánh mắt của mình
quá mức nóng rực mà khiến cho cô cảnh giác không cần thiết.
Thật tốt, cô không nhận ra anh.
Cũng may mắn, thời điểm gặp lại, anh ta đã hoàn toàn là một con người mới.
Từ tên, đến diện mạo, rồi đến thân phận, bao gồm ký ức cùng nhau trải qua, đều
sớm đã không phải là Thẩm Khiêm ngày xưa.
Nghiêm Tuấn Sâm nhìn cổ tay mình bị Nghiêm Tri Phản siết chặt, thậm chí còn
có thể mơ hồ cảm giác được đau đớn, mắt anh ta lộ ra vẻ khó hiểu: "Anh?"
Nghiêm Tri Phản buông tay, ánh mắt anh ta lộ ra một tia sắc bén: "Sống chó
nhiễm đến tận xương rồi à? Ra tay với phụ nữ?"
Thẩm Loan vừa nghe anh ta nói, đột nhiên đảo mắt liếc qua, giọng nói này...
Giống như đã từng quen biết.
Nhưng người này... Cô có thể xác định chưa từng gặp qua.
"Xin lỗi," anh ta hơi hơi gật đầu với người phụ nữ: "Người trong nhà không
hiểu chuyện, khiến cô chê cười."
Thẩm Loan nhướng mày vì sự chân thành trong giọng nói anh ta.
Không giống như có lệ, mà thật sự xin lỗi.
Người trong nhà...
Xem ra cũng họ Nghiêm.
Lại quan sát Nghiêm Tuấn Sâm và thái độ của anh ta, cung cung kính kính, nào
có chút kiêu ngạo cùng cuồng vọng trước đó.
Ồ, không nghĩ tới tòa miếu nhỏ này của cô thế nhưng có tôn nghiêm của dòng
chính thần.
Có ý tứ!
"Vị tiên sinh này ở địa bàn của Mật Đường, uống rượu của Mật Đường, lại còn
muốn đánh người của Mật Đường, mặc dù trả tiền, ba hết, cũng không thể nào
biện minh được đúng không?"
"Đúng là không thể nào biện mình."Anh ta gật gật đầu, thế nhưng không phản
bác chút nào.
"Anh!" Nghiêm Tuấn Sâm không phục, bị một ánh mắt của người đàn ông cảnh
cáo, ngoan ngoãn câm miệng.
Thẩm Loan bất động thanh sắc quan sát động tác giữa hai người, bỗng chốc, nở
nụ cười, nói với Nghiêm Tri Phản: "Anh là một người rất thông minh."
Vừa dứt lời, trên mặt anh ta hiện lên vẻ sung sướng: "Cô không trách tội là
được." Anh ta vươn tay: "Nghiêm Tri Phản."
Thẩm Loan nhướng mày, lẳng lặng nhìn anh ta.
"Dưới tình hình đêm nay, tôi nghĩ, thêm một bằng hữu tốt hơn một kẻ thù, cô
thấy thế nào?"
Người đàn ông vẫn duy trì động tác duỗi tay, ánh mắt nhìn cô nhiễm chút ý
cười, lại có ý vị sâu xa không rõ.
Thẩm Loan cũng nở nụ cười.
Không hổ là người của dòng chính nhà họ Nghiêm, bất kể phong thái trí tuệ,
hay là khuôn mẫu tổng thể, đều vượt xa người thường, cũng bao gồm cả việc
đe dọa nghiêm khắc Nghiêm Tuấn Sâm!
Sau đó, giơ tay nhẹ nhàng bắt tay với anh ta, như một con bướm đột nhiên rơi
xuống, sau một lúc dừng lại, lại nhẹ nhàng bay đi.
Trong tay người đàn ông còn sót lại cảm giác trắng mịn mềm mại, nhưng mà
năm ngón tay siết chặt, bắt được chỉ có không khí.
Trong nháy mắt kia, buồn bã mất mát.
Cô nói: "Thẩm Loan."
Bốn mắt nhìn nhau, một người giấu diếm quan sát trong xa cách, một người
bình tĩnh rũ mắt che giấu sóng cuộn trong mắt.
Nhưng biểu hiện ở trên mặt đều là một vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Nghiêm Tuấn Sâm đột nhiên có chút không hiểu hướng đi hiện tại của cốt
truyện.
Chẳng lẽ không nên là Nghiêm Tri Phản quay trở lại, nhìn thấy người trong nhà
bị ức hiếp, sau đó kết quả là vén tay áo tự mình tham chiến, thay anh ta trả thù
sao?
Nhưng phong cách "Thế kỷ đại giải hòa" hiện tại là việc như thế nào vậy?
"Đêm nay tiếp đãi không chu toàn, A Đàm, trả lại một nửa tiền cho Nghiêm tiên
sinh."
"Đúng vậy." Lệ Hiểu Đàm gật đầu: "Tôi bảo bên tài vụ mau chóng xử lý."
Thẩm Loan giơ tay, đám vệ sĩ như hổ rình mồi đều lui lại: "Việc quan trọng nhất
tồn tại ở Mật Đường chính là khiến khách hàng có được trọn vẹn ý nghĩa của
thả lỏng và giải sầu. Hiện giờ xem ra, chúng tôi chưa làm tốt được chức trách
của mình. Vì tránh cho sự" không thoải mái " này tiếp tục lây lan, hai vị vẫn nên
sớm rời đi thì tốt hơn."
Đây vẫn là lần đầu tiên Nghiêm Tuấn Sâm nhìn thấy kiểu kinh doanh như vậy,
hợp tình hợp lý mà "đuổi khách"