Vô tội, vô hại, đáng thương chọc người ta yêu thương.
Hình ảnh này giống như đã từng thấy rồi, cũng là khuôn mặt, đôi mắt, bộ váy
trắng ấy.
Năm đó, cô cũng vừa hoảng loạn vừa luống cuống như vậy mà tiến vào cuộc
sống của anh ta, cuối cùng lại nhẫn tâm tuyệt tình bứt ra rời đi.
Tới không hỏi anh ta, đi cũng không thèm để ý.
"Hizzz...này ngài, ngài làm đau tôi đấy..." Người phụ nữ nhỏ giọng mở miệng,
hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt lộ ra vài phần ấm ức.
Nghiêm Tri Phản quay lại buông tay, lùi về phía sau nửa bước.
Người phụ nữ nhấp môi, nâng mí mắt, nhìn lén anh ta rồi lại liếc mắt một cái.
Lúc nhìn lần thứ ba thì bị đối phương bắt được, cô ta cuống quít cúi đầu, khuôn
mặt cũng hiện ra một màu hồng nhạt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ rực một mảng.
Một người phụ nữ mặc bộ váy trắng thuần khiết như mối tình đầu, ánh mắt hồn
nhiên, phản ứng trúc trắc, khoác lên mình hình tượng của một cô gái chưa trải
sự đời.
Lương thiện, chân thành, tính vẫn còn trẻ con, đáng yêu giống như một con mèo
nhỏ.
Lúc này cho dù xuất phát từ tò mò hay là thích, nhưng phàm là một người đàn
ông bình thường thì đều không có cách nào để từ chối.
Suy cho cùng thì đây cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, đối với bọn họ mà
nói, muốn cô ta cũng tựa như mua một đồ vật đơn giản trên vỉa hè.
Cho dù chỉ vì hứng thú nhất thời thì cũng sẽ không kìm nén bản thân.
Mà điều mà phụ nữ muốn đó là có cơ hội để tiếp cận mấy người quý tộc, nếu
không trước đứng dưới cành cây thì sao có thể trèo lên cành cao được?
Thời gian sẽ không uổng phí công sức của các cô ta, cho dù có lạnh nhạt đến
mức nào thì cũng từ thịt lớn lên.
Chỉ cần cho cô ta một cơ hội...
"Anh..." Nghiêm Tuấn Sâm lập tức tiến lên: "Em thấy cô gái này không tệ đâu,
thanh thuần đáng yêu, băng thanh ngọc khiết."
Một tiểu thư sô pha thì băng thanh ngọc khiết cái quái gì?
Trong giây phút đó, không chỉ Nghiêm Tri Phản quay lại cảm thấy buồn cười,
mà những người phụ nữ đứng bên cạnh lẳng lặng xem diễn cũng không khỏi
cong cong khóe miệng.
"Cô tên là gì?" Ánh mắt lạnh nhạt của Nghiêm Tri Phản....rơi vào khuôn mặt cô
ta.
"A Điệt."
" Điệp" trong con bướm sao?"
"Không phải, là "điệt" trong mê điệt hương."
Cô ta cố để mình không nhảy nhót, cá sắp cắn câu rồi.
Cốt truyện như vậy dường như ngày nào cô ta cũng phải diễn một lần, thỉnh
thoảng sẽ có mấy ông chủ bụng phệ, lâu lâu cũng có người phong độ nhẹ nhàng,
cho dù là ai thì cũng thể tránh khỏi cám dỗ của "giai nhân thanh thuần" và "Mối
tình đầu".
Dường như mỗi người đều từng hỏi tên cô ta, A Điệt...
Vừa nghe đã thấy tươi mát thoát tục, không phải sao?
Sau đó nên dẫn cô ta đi.
Người phụ nữ bày ra dáng vẻ không tranh giành vừa nở nụ cười hơi thẹn thùng,
nhưng giây tiếp theo, dùng mắt thường có thể thấy được vẻ tốt đẹp đó giống
như miếng đất khô cạn, rạn nứt từng chút từng chút một, cuối cùng trở nên dữ
tợn.
Anh ta nói —
"Tên thì khó nghe, là người phụ nữ làm bộ làm tịch, cô mà cũng xứng mặc váy
trắng sao? Đây là người nổi danh nhất ở trong thành phố Tứ Phương này sao?
Tôi thấy chẳng qua cũng chỉ được như vậy thôi."
Nói xong nhanh chóng rời đi, để lại khuôn mặt kinh ngạc của người phụ nữ và
đôi mắt đầy âm trầm của Nghiêm Tuấn Sâm.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Bốp---
Một cái tát vang dội rơi xuống khuôn mặt người phụ nữ, cô ta kinh hoàng ngoái
đầu nhìn lại thì đối diện với ánh mắt vô tình của người đàn ông.
"Đồ vô dụng! chỉ có một người mà không giữ được!" Nghiêm Tuấn Sâm lấy
khăn giấy mà tài xế đưa cho, sau đó lau đi son phấn trong lòng bàn tay dính lại
khi tát người phụ nữ một cái, trong mắt chán ghét không thèm che dấu.
Chị em bị đánh, tuy rằng nguyên nhân chủ yếu là do tự tìm đường chết, nhưng
người của "Mật Đường" thì cho dù chỉ là một người phục vụ, cũng không phải
khách khứa nói đánh là có thể đánh được.
Điều này Lệ Hiểu Đàm hông phải chỉ nói một lần trong ngày đầu tiên các cô
đến nhậm chức.
"Sao anh có thể đánh người chứ?"
"Thật quá đáng!"
"Tuy rằng anh là khách, nhưng cũng phải làm theo quy định!"
"Xin lỗi đi..."
Mấy người phụ nữ mồm năm miệng mười, Nghiêm Tuấn Sâm chỉ cảm thấy một
đám ong mật ong ong bên tai, dễ dàng gợi lên tất cả sự bực bội trong cơ thể anh
ta, tâm trạng vốn đang khó chịu lại càng thêm tức giận hơn.