Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 941




Nhất Phẩm Trà Trang.

Lúc Thẩm Loan đến, dường như Lục Thâm đã đợi một lúc rồi, chén trà trước

mặt đã uống vơi đi một nửa.

Cô híp mắt nhìn thoáng qua mành trúc màu xanh, chỉ thấy dáng ngồi của người

đàn ông rất đoan chính, sống lưng thẳng tắp, động tác uống trà không nhanh

không chậm, từ trong ra ngoài tản ra chí chất trầm ổn mà người đàn ông thành

thục nên có.

Không thể không thừa nhận, Lục Thâm ba năm cách biệt đã khác một trời một

vực với Tiểu Thất gia của ba năm trước.

Thẩm Loan giơ tay cuốn tấm màn lên.

Lục Thâm ngồi sau bàn trà thuận thế giương mắt, sau đó đứng dậy thay cô kéo

ghế ra: "Ngồi đi."

Ngay lúc anh ta chuẩn bị rót trà thì bị Thẩm Loan ngăn lại.

"?"

"Để tôi tự làm được rồi."

"Được" Lục Thâm cười: "Đúng là cô cái gì cũng làm được."

Ngay cả việc pha trà mà cũng hơn thua.

"Nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì? Muốn giải quyết chuyện đó thế nào đây

Hay là, mục tiêu của anh không chỉ là một công ty vận chuyển, mà còn cả bến

tàu Phi Đằng?"

"Chậc, ba năm rồi mà trình độ nói chuyện của cô sao vẫn không có chút tiến bộ

gì thế? Vẫn không xuôi tai y như trước kia."

"Cũng phải tùy người nữa." Rất nhẹ nhàng êm tai.

"Ồ, tôi thế này mà vẫn không xứng để cô muốn nói chuyện sao?"

Thẩm Loan nâng chén trà lên, rũ mắt, nhẹ nhấp một ngụm rồi nói: "Tôi rất bận,

không có sức lực ngồi nói chuyện tào lao với anh đâu, cho nên có việc gì thì nói

đi, nếu không có việc gì tôi uống xong ly trà này rồi sẽ đi."

Lục Thâm tức giận đến mức muốn lật bàn, hít sâu một hơi, ép mình phải bình

tĩnh lại, anh ta quá hiểu cái tính xấu "mềm cứng không ăn" này của Thẩm Loan

rồi.

"Được, vậy chúng ta nói chuyện chính đi."

Lúc này cô mới nâng mắt nhìn anh ta, sau đó bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.

"Tôi hỏi cô này, thằng nhóc mà ngày đó tôi nhìn thấy ở "Mật Đường " có phải

của Lục ca không..."

"Tiểu Thất gia," Lạnh lùng ngưng mắt, giọng nói lạnh như băng: "Trước khi nói

chuyện phải dùng đến đầu óc, nên phải nghĩ cho kỹ chuyện gì nên nói và

chuyện gì không nên nói chứ."

Lục Thâm cắn răng, tuy rằng anh ta đã có chuẩn bị nhưng cũng không khỏi bị

ánh mắt như vậy làm cho mất bình tĩnh.

Một cảm giác lạnh lẽo bò lên trên sống lưng rồi chui vào lỗ chân lông, sau đó

thẩm thấu vào trong mạch máu, cuối cùng tuần hoàn đến trái tim.

Dường như người phụ nữ này càng bộc lộ mũi nhọn của mình hơn ba năm trước

đây, cũng kiêu ngạo cuồng vọng hơn rất nhiều. Năm tháng cực khổ không chỉ

không làm giảm sự gai góc của cô, trái lại bên trên sự gai góc ấy đã kết thành

băng, nó có thể nhẹ nhàng lấy mạng người như một lưỡi dao.

Nhưng Lục Thâm anh ta cũng không phải là người chưa hiểu sự đời: "Lương

tâm của cô đang áy náy."

Thẩm Loan cười lạnh.

"Nếu không thì vì sao cô lại né tránh như thế?"

"Vì sao ư..." Cô lẩm bẩm ba chữ này, giống như đang ngắm nhìn một đồ vật rất

thú vị: "Cần thiết à?"

Người đàn ông sửng sốt.

Anh ta nghĩ thầm, sao lại không cần thiết chứ? Vấn đề này rất quan trọng sao?

Thẩm Loan: "Nếu như anh có thể hỏi như vậy thì không phải trong lòng anh đã

sớm có đáp án sao? Huống chi chỉ cần anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu

được vấn đề, vậy tôi cần gì phải ra vẻ thâm ảo nữa chứ? Dù sao khuôn mặt của

đứa bé cũng đã đủ chứng minh vấn đề rồi."

Cô đang thừa nhận sao?

Thế mà cô lại thừa nhận!

Đồng tử của Lục Thâm co chặt, sau đó đột nhiên xuất hiện cảm giác phòng bị

và cảnh giác, hiển nhiên không tin Thẩm Loan cứng hơn đá sẽ dễ dàng nhả ra

như vậy.

Cho nên có một số người bị ngược quá quá quá mức, thì chỉ cần hơi nhân từ

một chút thì họ sẽ không quen.

"Cho nên," Anh ta khóa chặt khuôn mặt của Thẩm Loan, gằn từng chữ một:

"Đứa bé kia là của cô và Lục ca sao?"

"Từ quan điểm sinh vật học mà nói thì không sai, nhưng mà từ góc độ hiện thực

thì con trai chỉ là của một mình tôi."

Lục Thâm hơi dừng lại: "Có ý gì?"

"Con trai tôi không có ba, chỉ có mẹ."

"Cô không cho nó nhận Lục ca của tôi sao?!" Đột nhiên cất cao giọng nói, ánh

mắt khó tin.

Thẩm Loan nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có thể hiểu thành như vậy."

"Vì sao phải thế?! Đó cũng là con trai của Lục ca nhà tôi!"

"Nó do tôi sinh ra, cũng do một tay tôi nuôi dưỡng đến bây giờ rồi, Quyền Hãn

Đình có tư cách gì để tới nhận chứ? Chỉ bằng việc anh ta cung cấp chút ít đồ vật

đó sao? Quả thực quá buồn cười!"

Lúc người phụ nữ nói câu này, trong đáy mắt tràn ngập lạnh lẽo, ngay cả lúc

nhắc tới ba chữ "Quyền Hãn Đình" cô cũng có thể không hề dao động, tựa như

đang nói về một người xa lạ.

Cô đang nói sự thật, không có khẩu xà tâm phật, cũng không phải đang lừa dối

người khác— lúc suy nghĩ này hiện lên trong đầu Lục Thâm, anh ta đã có dự

cảm rằng lúc hai người gặp mặt sẽ trở thành kẻ thù.

Là loại không đội trời chung.

"Anh hỏi xong chưa?" Cô buông chén trà xuống.

Lục Thâm còn đang sững sờ.

"Vậy tôi đi trước đây, cảm ơn vì đã mời, hoàn cảnh ở đây không tệ, trừ bộ ấm

trà ra."

"Cô đợi chút đã—"

Thẩm Loan mắt lạnh nhìn anh ta.

Lục Thâm: "Cô ngồi xuống trước đi, tôi còn có việc chưa nói xong."

Cô nhướng mày ngồi xuống một lần nữa, cũng muốn nhìn thấy trong hồ lô của

anh ta rốt cuộc có gì.

"Bây giờ cô ở đâu?"

"Không liên quan đến anh."

"Đúng thế, cô là bà chủ của Mật Đường và Phi Đằng thì hẳn là không thiếu tiền,

đương nhiên chỗ ở cũng không kém."

Nhà cũ nhà họ Tống bao trùm cả một vùng rộng lớn, kiến trúc phỏng theo tứ

hợp viện cổ kính— đương nhiên không kém rồi.

"Chuyện điều tra bên trên..." Lục Thâm tạm dừng một giây: "Đã giao cho tôi

toàn quyền phụ trách rồi."

"Cho nên cục trưởng Lục có gì chỉ bảo không?"

"Tôi đã điều tra các thủ tục liên quan đến Phi Đằng và bến tàu rồi, bao gồm cả

việc đổi thuốc nhập khẩu, rất đầy đủ, đầy đủ đến mức tựa như dự cảm được

ngày nào đó trong tương lai chuyện này sẽ bại lộ, cho nên để một đường lui cho

mình. Cô đã đề phòng cẩn thận đến mức này, nếu tôi mà điều tra nữa hẳn là

cũng sẽ không có kết quả."