"Ông nội! Sao ông lại để nó tự mình tiếp quản một công ty?" Đôi mắt Thẩm
Yên thể hiện sự khó chịu.
Nữ giám đốc, cô ta có muốn cũng không dám muốn, con chết tiệt Thẩm Loan
mà có thể!
Thẩm Tông Minh luốn khoan dung với đứa chái gái luôn làm ông ta vui, dáng
vẻ tủm tỉm không có chút tức giận: "A Yên, từ từ nói chuyện."
"Ông nội, cháu không hiểu?"
"Loan Loan cũng là cháu gái nhà họ Thẩm, không thể luôn ăn không ngồi rồi,
lần này để cho nó đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Á,
phụ trách công việc, coi như một lần rèn luyện, cũng là một lần khảo nghiệm."
"Cũng quá lớn rồi..." Lấy một công ty làm đề, ông nội từ bao giờ trở nên hào
phóng như vậy?
Thẩm Tông Minh hơi thu tươi cười: "Sao, cháu có ý kiến gì?"
"Cháu..."
"A Yên!" Thẩm Như mở miệng đánh gãy, lại mặc kệ, chỉ sợ cô ta sẽ càng nói
càng sai: "Em ngồi xuống."
"Chị!"
"Câm miệng." Thẩm Như lạnh mắt đảo qua, Thẩm Yên lập tức im tiếng, sau đó,
vẻ mặt không tình nguyện mà ngồi lại chỗ cũ.
"Ông nội, cháu có mấy câu muốn nói." So sánh với sự kích động của Thẩm
Yên, Thẩm Như có vẻ rất bình tĩnh.
Thẩm Tông Minh nhíu mày, không biết nhớ tới cái gì, trong mắt hiện ra một
loại cảm xúc bất mãn, đến nhanh làm người ta khó có thể bắt lấy, nhưng Thẩm
Như vẫn mẫn cảm đã nhìn thấy, lập tức cẩn thận, lời nói ra cũng phải suy nghĩ:
"Ông muốn cho Loan Loan một cơ hội để rèn luyện bản thân, tất nhiên là tốt,
nhưng mới đầu đã ngồi lên địa vị cao, phụ trách một công ty, có thể hay không
quá nóng lòng cầu thành? Có chí hướng không sai, nhưng đua đòi thường sẽ bị
phản tác dụng..."
"Chị cả nói rất có lý." Thẩm Loan đột nhiên mở miệng, không vì chính mình cãi
lại, ngược lại theo Thẩm Như nói nói, chỉ là giây tiếp theo -
"Nếu không anh so sánh với chức vị của chị cả lúc ứng tuyển vào Minh Đạt đi?
Anh, anh biết từ đầu chị cả làm gì không?"
Thẩm Khiêm đứng ngoài cuộc thình lình bị điểm danh, nhìn cô ta một cái thật
sâu, giọng điệu lạnh nhạt: "Phòng nhân lực, phó giám đốc."
"Chức vị đó ở Minh Đạt chuyển sang Minh Á, là chức vị gì?"
Thẩm Khiêm: "...Thứa sức làm tổng giám đốc."
Minh Đạt là công ty mẹ, mà Minh Á chẳng qua chỉ là một phôi thai dưới trướng
một cơ thể mẹ khổng lồ, đừng nói giám đốc của một phòng, tùy tiện chọn lựa
một tổ trưởng điều qua, cả tổng giám đốc cũng phải tự mình ra mặt tiếp đãi.
Giống như cổ đại, quan ở kinh thành rất khác so với quan địa phương.
Phẩm cấp có thể không đủ, nhưng người ta ở dưới chân hoàng thành, là thiên tử
cận thần. Nói như vậy, khởi điểm năm đó của Thẩm Như so với Thẩm Loan cao
hơn nhiều, một khi đã như vậy, còn có tư cách gì bức xúc?
Lời này vừa nói ra, Thẩm Như biến sắc, nhìn về phía ông lão, ánh mắt chột dạ
và mất tự nhiên.
Thẩm Loan che miệng, một tiếng thét kinh hãi: "Hóa ra chị cả giỏi như vậy!"
Thẩm Như: "..." Cô ta chắc chắn cố ý! Tức chết rồi!
Thẩm Loan lại nhìn cô ta bằng ánh mắt sùng bái, thật sự ngây thơ.
Thẩm Như nheo mắt, ngực phập phồng.
"Chuyện đã quyết như vậy rồi, ai cũng không cần nhiều lời." Ném xuống một
câu như vậy, Thẩm Tông Minh đứng dậy rời đi.
Chuyện Thẩm Loan đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Á
cũng coi như đã định.
Sau khi ăn xong, Thẩm Loan lên lầu, bước đến trước cửa phòng, đột nhiên xoay
người.
Phòng bị mà nhìn người đàn ông sau lưng: "Anh có việc gì sao?"
"Chúc mừng." Bàn tay với khớp xương rõ ràng duỗi đến trước mặt cô.
Thẩm Loan bắt tay lại, vừa chạm vào đã rút ra ngay: "Vừa rồi, cảm ơn."
Anh ta nhẹ giọng cười, tiến lên nửa bước: "Anh đã nói rồi sẽ giúp em giành
lấy..." Nếu đây là thứ cô muốn.