Thẩm Loan: "Anh đứng tránh sang bên kia đi."
"Về công, anh có trách nhiệm và tín ngưỡng của riêng mình; về tư, là người
quen cũ, cho dù trước đây chúng ta có chung sống vui vẻ hay không, dù sao thì
tình cảm vẫn còn đó."
Lục Thâm biết mình không thể lừa dối cho qua.
Bỗng chốc vẻ mặt tươi tỉnh lên: "Đây là bắt tôi phải trả lời câu hỏi lựa chọn à?"
"Làm người thì đừng quá tham lam."
"Có chút chuyện vẫn luôn không đến nỗi đi đến mức đường cùng, tại sao nhất
định phải lựa chọn một trong hai?"
Thẩm Loan nhướng mày: "Thế anh có cách đẹp cả đôi bên à?"
Lục Thâm bình tĩnh lại, chậm rãi mở miệng: "Hay là cô nói cho tôi biết, người
đứng sau Đằng Phi và Mật Đường là ai trước đi?"
"Dựa vào cái gì?"
Anh ta hừ lạnh: "Cô không nói thì tôi cũng đã biết rồi — chính là cô!"
Đối với đáp án này, Thẩm Loan không tỏ rõ ý kiến.
"Đúng thế, tôi nhận được mệnh lệnh từ bên trên tới đây tra xét hai nơi sản
nghiệp này, nhưng suy cho cùng là đến điều tra cô." Lục Thâm thừa nhận, dù
sao Thẩm Loan đã đoán được gần hết, anh ta che giấu cũng chẳng còn chút thú
vị nào.
"Điều tra tôi làm cái gì? Trốn thuế lậu thuế à? Hay là kinh doanh phi pháp?"
Lục Thâm co giật khóe miệng: "Đó là chuyện của cục thuế và cục công thương,
tôi không quản rộng như vậy."
"Vậy anh quản cái gì?"
"Buôn lậu."
Trong lòng Thẩm Loan bỗng giật thót.
"Bến tàu Trát Mã là của cô đúng không?"
Cô không nói chuyện, nhưng mà lúc này không mở miệng thì cũng đồng nghĩa
với thừa nhận.
Mặc dù đã sớm đoán ra, nhưng đến giây phút bị chứng thực đó, trong lòng Lục
Thân vẫn không khỏi giật mình sửng sốt.
Năm đó ở Ninh Thành anh ta đã biết Thẩm Loan không phải kẻ tầm thường, lại
không ngờ rằng khi đến Kinh Bình cô còn dám ngang nhiên hoành hành như
vậy: "Lá gan của cô cũng không nhỏ nhỉ! Tuyến đường vận chuyển của Kinh
Bình, đặc biệt đường bộ đường thủy đã sớm bị mấy nhà kia lũng đoạn, cô
ngược lại rất đáng khen, không chỉ khai phá tuyến đường sông Trát Mã bị bỏ
hoang mấy năm nay, còn xây dựng cả bến tàu với kho hàng. Thế này chẳng phải
là cướp thức ăn trong miệng hổ à?"
Thẩm Loan: "Tôi thích thế."
Lục Thâm: "...Tôi hỏi lại cô, tháng trước lô hàng nhập khẩu của xưởng sản xuất
dược phẩm Đông Sơn có phải đã đi theo tuyến đường vận chuyển của cô, cuối
cùng dừng lại ở bến tàu của cô, rồi tiếp tục thay đổi đường vận chuyển hay
không?"
Quả nhiên là liên quan đến lô thuốc kia!
Nhị Tử và Tam Tử âm thầm trao đổi bằng ánh mắt.
"Đúng thế, chính là ở bến tàu của tôi" Thẩm Loan dừng một lát, nụ cười lạnh
lẽo hiển hiện trên khóe môi: "Vậy thì sao?"
"Đường bộ đường thủy dễ dàng phát sinh buôn lậu, điều tra đến trên đầu cô thật
sự không oan. Hơn nữa, lại còn là thứ mẫn cảm như dược phẩm. Cô hãy nói thật
cho tôi biết, lô thuốc kia rốt cuộc cô vận chuyển cho xưởng sản xuất thuốc hay
là bị cô âm thầm nuốt rồi?"
Thẩm Loan giữ vững sự im lặng.
Trong lòng Lục Thâm đã có đáp án: "Nếu là cho xưởng sản xuất thuốc, tôi sẽ
lập tức quay đầu đi tra xét Đông Sơn, nhưng nếu như rơi vào trong tay cô..."
"Thì làm sao?"
"Chuyện này không thể để yên."
Thẩm Loan là chủ của bến tàu, cũng người đạt được lô thuốc này, khi hai thân
phận này hợp làm một, rơi xuống đầu của một người, vậy thì có khả năng gánh
chịu những tội danh như vận chuyển chất cấm, hay ví dụ như buôn lậu hàng hóa
gây nguy hại đến sức khỏe người dân!
Tóm lại, đều không thể lạc quan.
"Cô nên cảm thấy may mắn khi người bị phái đến hôm nay là tôi, nếu không
—" Những chữ còn lại Lục Thâm không nói hết ra, nhưng chắc hẳn cũng không
phải là điều dễ nghe.
Ngón tay trắng nõn của Thẩm Loan lướt qua miệng ly, cười khẽ: "Nếu không
phải là anh, vậy anh nghĩ những người khác còn có thể bình yên vô sự ngồi ở
nơi này mà giảng đạo lý cho tôi nghe à?"
"Vậy có phải tôi nên làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh không?"
Thẩm Loan giơ tay: "Cứ tự nhiên."
Lục Thâm: "..."
"Anh đi đi." Cô đứng lên, điều muốn biết cũng đã biết, không nên biết cho dù
có tiếp tục tra hỏi cũng không hỏi được gì: "Tôi sẽ phối hợp điều tra với phía
trên, cho nên anh không cần phải chơi trò lén lút, âm thầm điều tra nữa."
Lục Thâm mạnh mẽ vùng vẫy tránh thoát khỏi Tam Tử, cũng đứng dậy theo,
giọng nói kích động, trong ánh mắt có tia gấp gáp, còn mang theo một chút bực
bội: "Phối hợp? Cô định phối hợp như thế nào?! Tự ý cất chứa bao nhiêu thuốc
như vậy, cô định giải thích như thế nào đây?!"
Trong mắt anh ta, Thẩm Loan chính là con vịt chết đến nơi rồi vẫn còn cứng
miệng.
Chỉ là một câu nói cầu xin anh ta nể tình giúp đỡ cũng khó nói vậy à?
Thẩm Loan: "Tôi tự có cách."
Lô thuốc kia là cung cấp trực tiếp cho phòng nghiên cứu của đại học, mua dưới
danh nghĩa xưởng sản xuất dược phẩm Đông Sơn, cho dù có nói ra hay là im
lặng, đều không nằm trong tay cô, nếu có truy cứu Thẩm Loan cùng lắm chỉ
mang danh là một doanh nhân hợp pháp người cung cấp con đường vận chuyển
cho xưởng sản xuất dược phẩm Sơn Đông kiêm chủ đầu tư phòng thí nghiệm
dược phẩm, dù thế nào chăng nữa cũng không chụp mũ tội danh lên đầu cô.
Lại nói đến xưởng sản xuất thuốc kia, người ta yêu cầu vận chuyển đường sông
thì làm sao? Có luật nào quy định không được vận chuyển dược phẩm bằng
đường sông không?
Còn về phần phòng nghiên cứu, mấy năm nay danh tiếng bên ngoài tốt đẹp như
thế nào, luận văn hết bài này đến bài khác được phát biểu, thành quả nghiên cứu
liên tục được hạng nhất, như vậy muốn tăng cao hiệu suất nhất định đòi hỏi tiến
hành gia tăng cường độ thực nghiệm, các loại dược phẩm cần dùng tất nhiên
không phải vài loại ký tên trong danh sách là đủ, thông thường sẽ phải chi tiền
mua sắm, chỉ cần viết xong giấy đăng ký, mỗi năm đúng hẹn nộp lên danh sách
để xác minh kiểm chứng là được.
Nếu không, trong nước nhiều phòng thí nghiệm nếu muốn tiếp tục đảm bảo hoạt
động, tại sao đều tìm kiếm nhà đầu tư cơ chứ?
Chính là bởi vì viện nghiên cứu chỉ dựa vào quốc gia phân phối cơ bản không
đủ, phải bỏ nhiều tiền bạc ra mua!
Mọi phương diện đều có thể thông qua rồi, Thẩm Loan còn lo lắng chính mình
bị liên lụy vào sao?
Nhưng Lục Thâm lại không biết những đến những chuyện này.
Anh ta chỉ biết, việc Thẩm Loan làm quá mẫn cảm, cũng quá dễ dàng gây hiểu
lầm, nếu thật sự tiếp tục điều tra sâu thêm, ai biết sẽ đào ra cái gì?
Đến lúc đó, chỉ cần xảy ra một sai lầm nhỏ thôi đều có thể tạo thành hậu quả
khôn lường.