"Em không hiểu." Tam Tử đột nhiên mở miệng.
"Không hiểu gì?"
"Vì sao thả người?" Nhân từ nương tay không phải là phong cách của Thẩm
Loan.
Nhị Tử ánh mắt đầu hướng nơi xa: "Bởi vì, mèo bắt(捉zhuo)chuột, không
phải "bắt" trong "bắt được" ( 捉 住 zhuozhu), mà là "bắt" trong "vờn" ( 捉 弄
zhuonong)."
Tam Tử bừng tỉnh, như nhận ra gì đó.
...
"Hiểu Kinh, đã về rồi!"
Phan Hiểu Kinh mới thay dép đi trong nhà đã nghe thấy giọng nói của Chung
Ngọc Hồng.
Cô ta giương mắt nhìn lên, khóe miệng nhiễm cười: "Mẹ, con đã về."
Đột nhiên, ánh mắt cứng lại, rơi xuống Thẩm Loan cũng đang ngồi trên sô pha,
bên cạnh là cô bé rồi đến bà cụ, nụ cười cứng đờ.
"... Hiểu Kinh? Hiểu Kinh?!"
"Mẹ" Cô ta bỗng nhiên hoàn hồn: "Làm sao vậy?" Nở nụ cười tươi, nâng bước
đi qua.
"Con không sao chứ? Sắc mặt nhìn kém quá."
Phan Hiểu Kinh ngồi xuống gần Chung Ngọc Hồng, nghe vậy, xoa gò má: "Vậy
sao?"
"Ấy?" Bà cụ dường như phát hiện ra điều gì, không khỏi nhíu mày: "Để sát vào
đây xem nào, sao lại sưng?"
"Lợi bị nhiễm trùng." Đã sớm tìm lý do thoái thác, mới có thể mở miệng ngay
lập tức, vững vàng thản nhiên.
Có một số người, trời sinh đã có thể nói dối.
"Hai bên đều nhiễm trùng?"
Phan Hiểu Kinh gật đầu.
"Lợi bị nhiễm trùng, hàm răng cũng đau theo, đây không việc nhỏ, để mẹ bảo
lão Từ lái xe đưa con đến bệnh viện khám?"
"Con đã mua thuốc rồi."
Chung Ngọc Hồng gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Nếu uống thuốc không có tác dụng
thì vẫn nên đến bệnh viện, biết không?"
"Vâng. Con về Đông viện nghỉ ngơi, ngài cứ xem phim đi ạ."
"Đi đi."
Lúc rời đi, Phan Hiểu Kinh không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy Chung Ngọc
Hồng và Thẩm Loan vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chưa sõi
của trẻ con, trong TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình trong nước.
Không khí hài hòa, giống như một nhà.
Đúng lúc này, Thẩm Loan đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô ta, cặp mắt đen nhánh
không hề có ý cười, mang theo vài phần thâm trầm, lại che dấu một tia hài
hước.
Hơi thở Phan Hiểu Kinh cứng đờ, rõ ràng tháng 5 gió đã rút, lạnh và khô, nhưng
cô ta lại cảm thấy cả người như đang trong ngày đông giá rét, sương gió cắt
mặt.
Cả người run run, cô ta thu mắt lại trước, bước chân đi xa nhiễm vội vàng như
chạy trối chết.
Trong phòng.
Cùng với một tiếng rầm, Phan Hiểu Kinh tựa vào tấm cửa, từ từ ngồi xuống.
Trong đầu không ngừng nhớ lại ánh mắt đó của Thẩm Loan, khí lạnh toát ra từ
lòng bàn chân rất nhanh đã bao phủ cả người cô ta.
Không... Cô không phải người phụ nữ đó... Người phụ nữ đó rõ ràng đã chết...
Cốc cốc cốc!
"Thưa mợ chủ? Ngài có ở trong phòng không?" Người làm đứng ở cửa, nhẹ
giọng hỏi.
Sau một lúc lâu, bên trong mới có tiếng đáp lại: "... Chuyện gì?"
"Bà nói ngài không thoải mái, bảo tôi đưa nước ấm lại."
Lại đợi mười mấy giây, cửa mới mở ra, bởi vì ánh đèn quá mờ, người làm
không thấy rõ vẻ mặt Phan Hiểu Kinh, định bưng khay nước đi vào, lại bị đối
phương ngăn lại.
Phan Hiểu Kinh: "Đưa cho tôi."
Người làm thấp giọng đáp vâng, nâng cao khay, theo thói quen định cúi đầu.
Phan Hiểu Kinh cầm ly nước, xoay người đóng cửa.
Cô ta đặt trên tủ đầu giường, đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, cảm xúc đã phẳng lại không ít, cô ta có hơi khô miệng, thuận tay
lấy ly nước đầu giường, mới vừa đưa lên miệng, môi mới nhấp đã ngửi thấy
mùi hạnh nhân nhàn nhạt.
Sắc mặt Phan Hiểu Kinh trắng toát, choang một tiếng, ly pha lê rơi xuống, nện
vào sàn nhà, chất lỏng và mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe.
Người phụ nữ đột nhiên lui về sau, như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy.
Giây tiếp theo, chạy như bay vào toilet, ghé vào bồn cầu, dùng ngón tay điên
cuồng móc họng, nôn mửa không ngừng.
Cho đến khi dạ dày chua loét, nước và thứ ăn đều nôn sạch, Phan Hiểu Kinh lại
vọt sang chậu rửa mặt, không cần dùng cốc, trực tiếp mở ra nước vốc vào
miệng.
Vừa vốc vừa nôn, không ngừng lặp lại, cho đến khi cô ta cảm giác yết hầu sắp
bị moi ra, dạ dày cũng không còn gì để nôn, mới dừng lại tới, như chó chết ghé
vào bồn rửa mặt, cả người run rẩy, mở to miệng thở dốc.
Rầm rầm rầm!
Lại lần nữa vang lên tiếng đập cửa.
Phan Hiểu Kinh không nhúc nhích, như hồn vất vưởng kề cận cái chết, trong
lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhưng tiếng gõ cửa liên tục không ngừng, cô ta không thể không sửa sang lại
bản thân, mạnh mẽ trấn áp bản thân ra khỏi toilet.
Cửa mở ra, lần này không phải người làm, là Thẩm Loan.
"Cô Phan, hương vị ly nước đó thế nào? Uống ngon không?"
Đồng tử Phan Hiểu Kinh co chặt, châm chọc bắn ra sự tán ác: "Là cô?!"
Cô ta xông lên, muốn xé tan gương mặt tươi cười của Thẩm Loan, không màng
hoàn cảnh, cũng không để bụng cái gì mà hàm dưỡng và khí chất.
"Con khốn!"
Thẩm Loan nghiêng người tránh, nhấc chân đá cô ta vào phòng, chính mình
cũng vào theo, khóa cửa lại.
Phan Hiểu Kinh bò dậy từ mặt đất, lui về sau chạm góc, sau lưng là vách tường,
đề phòng: "Cô muốn làm gì?! Nơi này là nhà họ Tống, cô cho rằng cô có thể
giống trước đó muốn đánh liền đánh?"
"Tôi đánh cô làm gì? Cô cũng nói, nơi này là nhà họ Tống, tôi không muốn ô uế
tay." Thẩm Loan cười: "Cô còn chưa nói với tôi, ly nước kia uống có ngon
không."
"Đồ điên! Cô dám hạ độc tôi!"
"Hạ độc?" Thẩm Loan ra vẻ kinh ngạc: "Cô đang nói cái gì vậy?"
"Trong nước bỏ thêm Kali xyanua! Cô muốn độc chết tôi!" Phan Hiểu Kinh sợ
hãi.
"Thế ư?" Thẩm Loan cười lạnh: "Ai nói với cô trong nước có Kali xyanua?"