Ngày tám tháng 5, nắng đẹp, mọi thứ đều phù hợp.
Chín giờ sáng, đội ngũ tạo hình đến nhà họ Tống, trước khi vào cửa có người
làm chạy vào thông báo cho bà cụ.
"... Đến sớm vậy?"
"Đối phương nói bởi vì lần này có thêm cô cậu chủ, mà ngài đã đặc biệt dặn dò
muốn chuẩn bị tốt cho cô cậu, họ không dám chậm trễ nên đến sớm chút."
"Ừm" Chung Ngọc Hồng vừa lòng gật đầu: "Bọn họ thật có tâm. Đến Tây viện
gọi Thẩm... cô ấy và hai đứa bé xuống."
"Vâng." Người làm khom người rời khỏi nhà chính, chạy nhanh đến hướng Tây
viện.
Mười lăm phút sau.
"Thưa bà —" Người hầu nện bước vội vàng, thần sắc hoảng loạn: "Không hay
rồi!"
Chung Ngọc Hồng đang được đội make up kiến nghị cho vài trang phục mặc đi
tiệc, thình lình nghe thấy giọng nói hốt hoảng của người làm, đầu tiên phản ứng
là lỗ tai mình không tốt, nghe lầm.
Nhưng rất nhanh, người làm đã nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện trong nhà chính.
"Là cô nói "không tốt"? Rốt cuộc sao lại thế?" Chung Ngọc Hồng nhíu mày, đã
không vui, nhưng ngại người ngoài còn ở đây, cũng không phát ra được.
"Cô Thẩm và cô cậu chủ nhỏ đều không thấy nữa!"
Cả người Chung Ngọc Hồng chấn động, sau một lúc lâu mới có phản ứng, nào
còn phân vân váy này váy kia, thể diện hay không thể diện, lập tức tiến lên hai
bước, gọi người làm đó ngẩng đầu lên nhìn bà ta: "Bây giờ cô nói từ từ rõ ràng
lặp lại một lần nữa, cái gì mà "không thấy"?"
Người làm đó cũng sốt ruột, đôi mắt lo âu như muốn khóc: "Tôi dựa theo dặn
dò của ngài đến Tây viện gọi cô Thẩm, nhưng sau khi vào lại không thấy bóng
người nào."
"Cái gì?! Cô nói mấy mẹ con Thẩm Loan đều không ở đó?"
"Tôi đã tìm khắp phòng, mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không thấy..."
Lúc này Chung Ngọc Hồng mới ý thức được nghiêm trọng tính của vấn đề: "Đi,
hỏi vệ sĩ xem, sáng nay nó có dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài không?"
Lúc này, người làm đi rất nhanh đã quay lại, chưa đến ba phút đã mang theo tin
tức trở lại: "Hôm nay tiểu Thái trực ban chính, cậu ta nói buổi sáng khoảng
chừng 7 rưỡi, cô Thẩm đã dẫn hai đứa nhỏ ra cửa."
"Xằng bậy!" Nghe đến đó, Chung Ngọc Hồng không thể được nhịn nữa, mắng
ra tiếng: "Hôm nay là ngày nào chẳng lẽ nó không biết? Vậy mà dám gây
chuyện đúng lúc này..."
Có chuyện gì mà một hai phải làm hôm nay? Không thể để sau sao?
Có lẽ ông cụ lo lắng không sai, Thẩm Loan này không coi ai ra gì, thích làm
theo ý mình, không có sự tự giác của con dâu nhà họ Tống.
"Cô vừa nói, 7 giờ rưỡi nó đi ra ngoài?"
Người làm gật đầu.
"Có đưa tài xế theo không?"
"Không."
Được! Người để hỏi tin tức cũng không có.
Chung Ngọc Hồng im lặng một lúc, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói với đội make
up: "Mọi người nên làm gì thì cứ làm, tạo hình cho mẹ con nó để đến cuối cùng,
bây giờ còn sớm, chúng tôi tranh thủ nhanh chóng làm xong, nhất định phải bảo
đảm đủ thời gian!"
"Vâng."
...
Vùng ngoại ô Kinh Bình, một chiếc Mercedes màu đen lái chậm trên một con
đường quanh co.
Tài xế linh hoạt điều khiển tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước.
Trên ghế phụ, Lệ Hiểu Đàm ngồi không được thoải mái, thỉnh thoảng đổi dáng
ngồi, thường xuyên nhìn ba người ngồi đằng sau qua chính chiếu hậu.
Há miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại chỉ có thể hậm hực từ bỏ.
"Còn bao lâu nữa?" Từ lúc lên xe đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Thẩm Loan
đột nhiên mở mắt, mở miệng hỏi.
Lúc anh ta đang mơ màng sắp ngủ, mí mắt sắp dán vào nhau, thoắt cái đã tỉnh
táo lại, nhìn vào mắt Thẩm Loan, anh ta nở một nụ cười nhạt trấn an, lại nhu có
như không hơi lấy lòng.
Tiểu quỷ linh tinh!