Thẩm Loan cười lạnh hất mặt anh ta ra, thu tay lại.
Nhị Tử nghiêng đầu, quay mặt sang bên kia một giây, sau đó lại quay đầu lại
một lần nữa.
Ánh mắt yên lặng, trên mặt không có cảm xúc dư thừa, giọng nói cũng rất ổn
định: "Với trình độ y học hiện đại như bây giờ, đã làm rất tốt việc sàng lọc khi
mang thai những tháng đầu rồi, nếu cô không yên tâm..."
Bốp!
Một cái tát này Thẩm Loan dùng mười phần lực, đánh xong, trực tiếp xoay
người rời đi.
Người đàn ông duỗi tay lau vết máu chảy bên khóe miệng, ánh mắt phức tạp
nhìn bóng dáng đi xa của cô gái.
Rồi sau đó, lặng lẽ nhấp môi.
Anh ta nói—
Xin lỗi.
...
Bao cát nhỏ đong đưa trước mặt, Tán Tán đánh một đấm rồi lại một đấm.
Cơ thể nho nhỏ, thỉnh thoảng sẽ mất trọng tâm nên lảo đảo, nhưng cuối cùng
cũng ngồi xổm xuống, rất ổn định.
Khuôn mặt bị mồ hôi thấm ướt, hai má biến thành màu hồng phấn, nhưng đôi
mắt kia lại cực kỳ kiên định, khuôn mặt nho nhỏ nên nhìn càng thêm có vài
phần khí khái đàn ông.
Đột nhiên, dây thừng buộc bao cát bắt đầu lỏng ra, giây tiếp theo, toàn bộ bao
cát đều buông lỏng xuống.
Nắm đấm của Tán Tán theo đó cũng thất bại, cả người gần như té sấp về phía
trước, một khi mặt chấm đất, hậu quả không dám tưởng tượng.
Tình hình đang nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Loan vốn đang đứng bên cạnh Nhị
Tử nhanh chóng chạy lên, trong chớp mắt đã tới phía sau Tán Tán, nắm lấy cổ
áo cậu bé.
Lập tức kéo cậu bé lui về phía sau hai bước, bước đến phạm vi an toàn.
Thẩm Loan nhanh chóng tiến lên, hơi lo lắng kiểm tra toàn thân cậu bé, xung
quanh trên dưới, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào.
"Đau không con?"
Lắc đầu.
Thẩm Loan nhẹ nhàng thở ra.
Tán Tán lập tức nhìn về phía Nhị Tử.
Người đàn ông quá mức cao lớn, cho nên cậu bé chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu
lên.
Sau đó, khóe miệng nở một nụ cười.
Nhị Tử cũng cười rộ theo, dùng bàn tay to lớn sờ sờ đầu của cậu bé, truyền độ
ấm từ lòng bàn tay sang.
"Luyện xong bao cát cũng coi như làm nóng người rồi, chúng ta tiếp tục huấn
luyện sức mạnh cánh tay lần trước, được không?" Lúc anh ta nói chuyện không
hề có ngữ điệu như đang dỗ trẻ con, mà giống như đang giao lưu với một người
trưởng thành hiểu chuyện một cách bình đẳng, giọng điệu dò hỏi.
Tán Tán cực kỳ thích dáng vẻ đó, dùng mắt thường cũng có thể thấy vài phần
cẩn thận khi cậu bé gật đầu.
Khả năng phát triển trí não và khả năng lí giải của cậu bé vượt xa các bạn cùng
lứa tuổi, điều này làm cho cách thức cậu bé giao tiếp với người khác có xu
hướng trưởng thành hơn rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu bé tình nguyện phản ứng lại với Nhị Tử,
mà không cho Lệ Hiểu Đàm ôm.
"Được! Hôm nay chúng ta tranh thủ làm mười lăm cái." Nói xong, hai tay bắt
lấy hai vai Tán Tán, trực tiếp nhấc nhóc con về phía bên xà đơn.
"Nắm thật chặt, mỗi lần giữ ba giây, nếu không tiếp tục được thì nhớ lắc đầu,
chú sẽ đón được cháu..."
Thẩm Loan đứng tại chỗ, nhìn Tán Tán treo trên xà đơn, còn Nhị Tử đứng phía
sau cậu bé, hai tay nâng lên đặt bên thân cậu bé, để tiện cho việc ôm được cậu
bé bất cứ lúc nào.
Mười phút sau, Thẩm Loan yên tâm lên lầu.
"Tán Tán đâu? Sao lại chỉ có một mình cháu?" Gặp phải Lệ Hiểu Đàm nơi chỗ
rẽ trên lầu hai.
Thẩm Loan: "Còn ở tầng hầm."
"Sao cháu lại để nó một mình thế—"
"Có Nhị Tử ở đó." Thẩm Loan cắt ngang cô ta.
Lệ Hiểu Đàm không còn lời gì để nói, sau một lúc lâu: "...Cho nên giờ cháu
đang?"
"Tình hình của Tam Tử thế nào rồi?"
"Bác sĩ kiểm tra xong nói là bị thương ngoài da, nhưng xuất hiện vết nhiễm
trùng nhỏ, tạm thời không cần băng bó, nếu đêm nay không phát sốt thì không
vấn đề gì."
"Ừm, cháu vào xem anh ta chút."
Lệ Hiểu Đàm gật đầu: "Cũng được, vậy dì phái xe đưa bác sĩ về nhé."
"Có thời gian thì đổi người khác đi."
"Hả?"
Thẩm Loan: "Cứu người như cứu hoả, chờ ông ta lết được đến đây thì có khi
bệnh nhân cũng xong đời."
Lệ Hiểu Đàm như trút được gánh nặng: "Nói thật nhé, dì cũng không quen nhìn
ông ta lâu rồi! Cái mẹ gì thế? Lúc bình thường thì tiêu tiền nuôi ông ta, khi cần
dùng đến thì nói mãi không tới — đúng! Cần phải đổi! Đổi ngay lập tức! Còn
nói xe đưa đón cái rắm gì nữa, khi nãy đến từ chỗ nào thì lượn về đó luôn đi..."