"Mà cô cứ như vậy, người nhà họ Tống sẽ không dị nghị gì chứ?"
Mời vừa được đón về với danh phận "mẹ đứa bé", ở hào môn chưa quá hai
ngày, quay đầu đã lại chạy đến nơi phong nguyệt.
Thẩm Loan: "Có dị nghị hay không, thử qua mới biết được."
Cho nên, Thẩm Loan tới lần này, không chỉ khiến thân phận "tiểu thư tay vịn"
càng thêm hợp lý, còn thuận tiện thử thái độ của nhà họ Tống với cô.
Một mũi tên trúng hai đích.
Đầu óc Lệ Hiểu Đàm xoay mấy vòng mới có phản ứng: "... Muốn tôi làm gì
hả?"
Cô ta không thích hợp làm chỉ huy, bởi vì đầu óc theo không kịp, đơn giản chỉ
làm người thực hiện, không cần thắc mắc quá nhiều, làm theo là được.
Thẩm Loan im lặng một chốc, nâng chung trà lên đưa đến bên miệng: "Tống
Khải Phong vẫn còn băn khoăn về tôi, không có gì bất ngờ xảy ra, chắc sẽ sắp
xếp bác sĩ làm xét nghiệm ADN một lần nữa cho hai đứa bé."
Lệ Hiểu Đàm: "Con cáo già này!"
Thẩm Loan thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi, như lâm vào đại địch lại nhẹ
nhàng cười nhạt: "Không đủ giảo hoạt, sao có thể ngồi nổi cái ghế chủ chi
chứ?"
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Trước đó làm thế nào, bây giờ cứ làm thế ấy."
"Nhưng lúc trước có mục tiêu, chỉ cần thu phục được vị bác sĩ phụ trách làm
báo cáo kia, nhưng bây giờ chúng ta không biết Tống Khải Phong sẽ đến bệnh
viện nào, dùng bác sĩ nào, vòng quan hệ... nào?"
Thẩm Loan bình tĩnh đánh giá cô ta.
Lệ Hiểu Đàm bị cô nhìn thẳng mà nhíu mày: "Tôi nói sai gì sao?"
"Sao dì lại nghĩ mình không chạm vào được vòng quan hệ đó?"
Cô ta nhếch khóe miệng: "... Tuy chúng ta có chung huyết thống, nhưng cô
không thể trông cậy vào một người phụ nữ đã từng bán thân, bây giờ lại làm tú
bà đột nhiên lại thông suốt, trở nên mưu trí song toàn, thông minh lanh lợi
chứ?"
Ngụ ý, lão nương thật đúng là không thể hiểu được.
Khóe miệng Thẩm Loan nhếch lên, tuy đã sớm quen cô ta không biết lựa lời,
nhưng lần nào cũng vẫn bị nghẹn đau dạ dày.
"Dì có thể nói chuyện tử tế không?"
Môi đỏ của Lệ Hiểu Đàm cong lên: "Sao, ngại lời không dễ nghe hả?"
Thẩm Loan gật đầu: "Thật sự không dễ nghe."
"Xí, tôi không để ý những lời tôi nói, cô nghe lại còn để tâm?"
Kể từ khi Lệ Hiểu Đàm đến Kinh Bình cùng cô, lại trong lúc vô tình biết quan
hệ huyết thống giữa hai người, ở trước mặt Thẩm Loan càng làm càn đanh đá.
Mà Thẩm Loan lại cảm kích cô ta đã chăm sóc cô lúc cô mang thai, thái độ tất
nhiên không thể khinh thường người ta như trước được, kiểu gì cũng phải dung
túng hơn.
Tất nhiên, Lệ Hiểu Đàm sẽ không vô duyên vô cớ la lối khóc lóc; Thẩm Loan
cũng sẽ không vô điều kiện, vô nguyên tắc nhường nhịn.
Dần dà, biến thành hình thức ở chung như bây giờ.
Dì nhỏ và cháu tuổi tác không chênh lệch lắm, trong công việc cũng là quan hệ
cấp trên cấp dưới.
Thẩm Loan hừ cười: "Đừng dùng thái độ trị đàn ông của dì để đối xử với tôi. Dì
thật không ngờ hay là không muốn nghĩ đến?"
"..."
"Xem ra là vế sau."
Lệ Hiểu Đàm thấy sắc mặt cô không tốt liền thu lại dáng vẻ bông đùa: "Cô lập
kế hoạch, tôi chỉ nghe theo sự sắp xếp, còn phí đầu óc làm gì?"
"..." Nghe vậy hình như cũng có lý.
"Cho nên" Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm nghiêm túc: "Nên quan hệ thế nào?"
"Để Tam Tử đi điều tra bệnh viện đầu tư dưới danh nghĩa đầu tư của Tống thị,
với cả phương thức liên lạc của chủ nhiệm kiểm nghiệm khoa."
...
Nói xong, hai người ra khỏi phòng.
Cô bé con không còn chơi ngựa gỗ nữa, đang nhìn hai chị gái trang điểm, vô
cùng chăm chú, nhìn không chớp mắt.
Tán Tán không xê dịch khỏi chỗ ngồi, ngồi trên tấm thảm lót yoga, cúi đầu, vô
cùng tập trung chơi lego.
Lệ Hiểu Đàm vừa thấy hai bạn nỏ, đôi mắt liền phát sáng, lúc trước còn bận bàn
bạc với Thẩm Loan, chưa kịp ôm đứa bé, bây giờ...
"Tán Tán! Tiểu bảo bối của bà, bà dì đến đây!" Nói xong giang hai tay nhào lên.
Giây tiếp theo, cái ôm bị rơi vào không khí, trong lòng ngực nào có Tán Tán?
Tất cả đều là không khí.
Cu cậu nhân lúc cô ta đang mở miệng nói oa oa chưa kịp hành động đã sớm trốn
ra sau lưng Thẩm Loan, ngay cả lego sắp lắp xong cũng bỏ luôn.
Lệ Hiểu Đàm đứng thẳng, thu tay lại, cười mỉa mai: "Trốn nhanh như vậy..."
Tán Tán ôm chân Thẩm Loan, không nghe không nhìn, một lòng làm trang sức
nhỏ trên chân.
"Hừ! Không cho ôm thì thôi, bà ôm chị con!" Nói xong, bế Thanh Thanh vào
lòng, còn xốc xốc.
Cô bé con hơi ngốc.
Cô bé đang nhìn chị gái nhỏ dùng cọ quét quét đôi mắt, sau đó biến thành màu
hồng phấn, còn chưa kịp sờ sờ, ríu rít biểu đạt sự kinh ngạc cảm thán của mình,
cảnh tượng trước mắt đã bị ép thay đổi.
Vòng ôm ấm áp, mùi hương thơm thơm, quay đầu lại đã nhìn thấy đôi mắt cười
cong cong của Lệ Hiểu Đàm, gương mặt bị giật mình của cô bé thoáng chốc trở
nên vui sướng, giọng nói vương mùi sữa vang lên —
"Bà dì nhỏ ~"
"Ơi! Cháu cưng của bà ơi, sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ? Có nhớ bà dì
không?"
"Nhớ..."
"Nhớ bao nhiêu?"
Cô bé còn chưa biết dùng cách biểu đạt "Ngày nào cũng nhớ, lúc nào cũng nhớ,
mỗi giây mỗi phút đều nhớ", chỉ có thể: "Nhớ nhớ nhớ... Nhớ nhớ nhớ..."
Rất nhiều rất nhiều "nhớ"!
Lệ Hiểu Đàm vừa nghe, tim tan thành nước: "Nhìn xem lần này bà dì mua cho
con thứ gì —"
Một tay ôm đứa bé, một tay khác mò mò trong túi, lúc lấy ra thì có thêm... một
cái kẹp tóc hình hoa quả.
Không phải loại hai ba đồng bên lề đường, mà là quả ánh đào làm bằng bạc, bên
trên khảm pha lê trắng, nhỏ nhắn tinh xảo, lóng lánh bức người.
"Đẹp không?"
Cô bé nhìn không chớp mắt, đã đủ để chứng minh tất cả.