Người phụ nữ có một đôi mắt đen sáng long lanh, rất xinh đẹp.
Vừa nhìn thoáng qua, không chỉ Tống Kỳ mà ngay cả Tống Chân cũng không
khỏi sửng sốt.
Cô ta nhìn lướt qua hai người, giọng lạnh nhạt: "Cả hai."
Đến tận khi ngồi vào trong xe, nhìn cảnh vật hai bên đường đang chạy lùi về
phía sau, Tống Kỳ vẫn không khỏi khiếp sợ, chưa kịp lấy lại tinh thần.
Hai đứa bé?
Một trai một gái?
Tất cả đều là con của Tống Duật?!
Anh ta hơi ngây ngẩn, trong đầu rối như mớ bòng bong.
Nhà họ Tống chắc chắn đã điều tra từ trước, trước khi tới đây cũng nói rõ có hai
đứa bé, nhưng mà tại sao lại...
Ánh mắt nhìn lên kính chiếu hậu, vừa hay có thể nhìn thấy hết dáng vẻ ba mẹ
con đang ngồi ở ghế sau.
Người phụ nữ ngồi thẳng lưng, không phải cố gắng làm như thế, mà là theo
tiềm thức căng thẳng sông lưng, đây không phải là thói quen mà là một loại
dáng vẻ.
Giống như những quý cô quý bà xuất thân cao quý ở kinh đô cùng thời với mẹ
anh ta, bởi vì chịu sự giáo dục tốt đẹp, cho nên vô cùng coi trọng dáng vẻ bề
ngoài, ngoài việc tỏ ra có giáo dưỡng ra, còn rất nghiêm khắc tuân theo quy củ
đối với mỗi lời ăn tiếng nói, mỗi hành động cử chỉ hằng ngày.
Mà những quy củ đó, theo sự phát triển của xã hội, thời đại thay đổi mà dần dần
bị những người trẻ thế hệ của bọn họ bỏ qua, quên lãng, cuối cùng thậm chí
hoàn toàn vứt bỏ.
Những quý cô danh giá trong giới thượng lưu bây giờ, ai ai cũng có cá tính
riêng, thích những thứ lòe loẹt sặc sỡ, suy nghĩ tư tưởng vô cùng kỳ lạ, tính
cách phản nghịch như bóng với hình. Không còn ai sẽ giữ lại dáng vẻ của thế hệ
trước, đi theo hình tượng tiểu thư khuê các.
Thẩm chí còn tránh như tránh tà những từ ngữ khen ngợi mình như "nết na",
"thùy mị".
Vì vậy, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng lại trở thành điều bình thường,
cũng không có ai nói lời gièm pha, bây giờ những quý cô con nhà giàu ấy, đều
là cục cưng, cục vàng, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay.
Tống Kỳ vừa nhìn thấy dáng ngồi của người phụ nữ này liền nghĩ đến mẹ mình.
Cũng ngồi nghiêm chỉnh, quy củ như vậy...
Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị lập tức anh ta xóa đi, nghĩ lại
người phụ nữ này làm nghề gì, anh ta liền cảm thấy đầu óc mình bị lú lẫn mới
có thể so sánh cô ta với những vị thiên kim tiểu thư kia.
Hừ!
Lại nhìn hai đứa bé ngồi hai bên người phụ nữ, suy nghĩ của Tống Kỳ về cô ta
cũng không tệ như lúc ban đầu.
Dù sao thì hai đứa bé này cũng rất ngoan ngoãn.
Cô bé hẳn là rất hiếu động, vừa lên xe liền ngó nghiêng ngó dọc, hai cái chân
nhỏ thò xuống đất, chốc chốc lại ngọ nguậy, cái gì cũng cảm thấy tò mò.
So với đó thì đứa bé trai lại khá yên tĩnh, lẳng lặng ngồi im một chỗ, không nhìn
linh tinh, cũng không thường xuyên mở miệng nói chuyện, mí mắt vẫn luôn rủ
xuống, như đang buồn ngủ.
Nhưng mà hàng mi kia vừa dài vừa rậm, lại còn cong vút, làn da trắng mềm
mại, cộng với tính cách trầm tĩnh, quả thực giống y như một thiên sứ.
"Khụ —" Tống Kỳ hắng giọng.
Bởi vì không gian ghế sau hơi nhỏ hẹp, nên Tống Chân không lên xe cùng, mà
tự mình lại xe đi theo sau, cho nên giờ phút này trên xe chỉ có ba mẹ con, Tống
Kỳ và thêm bác tài xế họ Từ.
Không ai nói câu gì, Tống Kỳ có thể không hề ngại ngùng mà phát huy tính lắm
lời của mình, muốn nói gì liền nói cái đó —
"Ờ... Tôi quên còn chưa hỏi cô tên là gì nữa?"
Người phụ nữ giương mắt, vài giây sau mới chầm chậm mở miệng: "Anh đang
nói chuyện với tôi sao?"
"Không lẽ còn ai khác nữa? Hai nhóc con kia sao?" Tống Kỳ cười nhạt: "Vậy
cũng phải xem hai đứa nó có nghe hiểu được không đã."
Câu nói này rất không lễ phép, còn vô cùng tùy ý, giống như nói với con chó
con mèo, tự mang giọng điệu thượng đẳng.
Hỏi cô là để ý cô.
Trên khuôn mặt của người phụ nữ không xuất hiện bất kỳ một cảm xúc nhỏ
nhoi gì, bởi vậy cũng không nhìn ra có cảm xúc đặc biệt gì hay không.
"Thẩm Loan." Cô mở miệng, vẫn là giọng nói lạnh nhạt đó.