"Bởi vì, thông tin cá nhân và số liệu trò chơi của anh là tôi sửa sang lại rồi giao
cho US."
Thẩm Loan dùng giọng điệu bình tĩnh nhất tung ra cú đấm có sức nặng nhất.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Trì bị chấn động hai lỗ tai ù ù, trước mắt biến
thành màu đen: "... Bảo sao... Bọn họ lại đột nhiên tìm tới cửa, trước đó tôi
không chủ động liên lạc mà!"
Thông tin cá nhân, còn mỗi trang số liệu trận đấu... Đối phương đặt trước mắt
anh ấy, còn tiến hành một loạt phân tích "dẻo", buồn cười là lúc ấy anh ấy lại
không cảm thấy gì, không hề cảnh giác, bây giờ nhớ lại, điểm nào cũng quái lạ
và không hợp lý.
Nhưng...
"Vì sao?"
Vì sao Thẩm Loan làm vậy? Vì sao đẩy anh ấy cho người khác?
"Bởi vì —" Giọng nói dừng lại: "Tôi biết anh vẫn luôn mơ ước trở thành tuyển
thủ game chuyên nghiệp, hơn nữa nhất định sẽ rất thành công."
Kiếp trước, sau tai nạn xe cộ, Chu Trì bị liệt nửa người, nhưng nhưng vẫn được
tổ chức Smart Eyes của US công nhận, giành được danh hiệu đó, không đến ba
năm đã trở thành "huyền thoại thể thao điện tử" nổi tiếng thế giới.
Đây mới là quỹ đạo anh ấy nên có được — đứng trên sân khấu, hưởng thụ
những tràng vỗ tay, tươi sáng và đẹp đẽ.
Thẩm Loan làm như vậy, chẳng qua là cho anh ấy một cơ hội lựa chọn.
Chu Trì có thể ở lại Khải Hàng, tiếp tục nghiên cứu phát triển trò chơi; cũng có
thể truy đuổi giấc mộng ban đầu, đi thi đấu chuyên nghiệp. Dù ânh ấy có đưa ra
lựa chọn gì, Thẩm Loan đều tôn trọng hơn nữa duy trì quyết định đó.
"Chẳng lẽ cô không lo lắng tôi sẽ đi thật, Khải Hàng đang trong thời kỳ mấu
chốt toàn quân sẽ bị diệt?" Vẻ mặt Chu Trì rối rắm, giọng nói khiếp sợ.
Thẩm Loan bình tĩnh lắc đầu: "Không lo lắng. Bởi vì lúc trước Khải Hàng tồn
tại vì anh, bây giờ anh có lựa chọn tốt hơn, vậy Khải Hàng có tồn tại hay không
cũng không liên quan gì lớn."
"!"
Lúc Chu Trì rời đi, cả người còn hoảng hốt.
Thẩm Loan bảo anh ấy chú ý an toàn, anh ấy chỉ gật gật đầu.
Chờ ra khỏi cửa sơn trang, gió thu ào ào thổi tới, mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Lúc trước Khải Hàng tồn tại vì anh...
Vì anh mà tồn tại...
Trong đầu Chu Trì không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Thẩm Loan, nội
tâm trăm vị trần tạp.
Giờ phút này, anh ấy chỉ may mắn lúc trước đã lựa chọn ở lại.
Làm một tuyển thủ chuyên nghiệp tất nhiên hào quang vô hạn, cuốn hút người
ta; nhưng chân chính rót linh hồn, mang đến sinh mệnh cho một trò chơi, vẫn là
nhà thiết kế sau lưng.
Cho nên, Chu Trì không hối hận.
Chỉ có cảm kích.
Anh ấy không thể tưởng tượng nổi, nếu không gặp được Thẩm Loan, thì bản
thân anh ấy bây giờ sẽ biến thành bộ dáng gì.
Có thể chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường trong Paris Night, cũng có thể
do áp lực từ cuộc sống, không chịu nổi dụ hoặc, đã sớm bán mình...
Tóm lại, sẽ không có được bản thân của ngày hôm nay.
...
Chưa bắt được cái đuôi của tháng mười một, đảo mắt đã vào tháng mười hai.
Thời tiết thay đổi bất thường, ba ngày gần đây mưa dầm kéo dài, nhiệt độ không
khí rõ ràng chuyển lạnh.
Thẩm Loan lấy áo khoác dài vào áo gió chuẩn bị cho mùa đông sắp bắt đầu.
Mà lúc này, cách thời gian Quyền Hãn Đình biến mất, đã qua ba tháng.
Một tuần sau, Ninh Thành nghênh đón cơn mưa đầu mùa mạnh nhất, ngoài cửa
sổ bùm bùm, cuồng phong gào thét, Thẩm Loan đứng trong phòng, cách cửa sổ
sát đất, trôi qua những ngày tháng yên bình.
Mưa to như trút nước chỉ giằng co trong một ngày, lúc sau đã chuyển thành mưa
nhỏ, nhiệt độ không khí dùng lỗ chân lông cũng cảm nhận được tốc độ chuyển
lạnh từng ngày.
Thẩm Loan đẩy cửa sổ, mùi bùn đất tràn ngập rõ ràng trong không khí, mang
theo mùi nước mưa tươi mát gột sạch mọi bụi bẩn.
"Sắp qua mùa đông..." Cô nhẹ lẩm bẩm.
Hai ngày sau, Thẩm Xuân Hàng xuất hiện ở sơn trang Đông Li, vào cửa ánh
mắt đầu tiên không nhịn được rơi xuống cái bụng nhỏ hơi gồ lên của Thẩm
Loan.
Khiếp sợ, hoảng sợ, tức giận... Đủ loại cảm xúc xẹt qua đáy mắt anh ta, gút mắt
quấn quanh, một cuộn chỉ rối.
Cuối cùng, hóa thành một tiếng than nhẹ bất đắc dĩ —
"Đi thôi, chú nhỏ đón cháu về nhà."
"Hừ... Cháu còn có nhà sao?"
"Đừng quên, cháu họ Thẩm." Anh ta gằn từng chữ một.
Nhà họ Thẩm ở Ninh Thành, nhà họ Thẩm cũng có ở Kinh Bình!