Đây là sau này, tạm thời không nói đến.
Trước mắt, tiệc rượu kết thúc, một nhà họ Thẩm từ khách sạn về nhà.
"Loan Loan, tới phòng làm việc của ba." Thẩm Xuân Giang ném xuống một câu
vậy, nhanh chóng rời đi.
Thẩm Loan nghe lời theo sau, cúi đầu xuống, cái cổ trắng nõn như có ánh sáng.
Thẩm Yên nhìn chằm chằm vào bóng lưng đi xa của cô, dậm chân, vẻ mặt đè
nén, nổi bật đêm nay đều bị con tiện nhân này cướp sạch!
"Mẹ, sao ba lại cho nó đến phòng làm việc?"
Ở nhà họ Thẩm phòng làm việc như nơi đại diện thảo luận chính sự của hoàng
đế, mà hậu cung không được tham gia vào chính sự, cho nên, trừ Thẩm Như lúc
báo cáo công tác thiết yếu sẽ bị gọi đi, trong cùng trang lứa, số lần Thẩm Khiêm
đi cũng hơi nhiều. Ngày thường hơn phân nửa là ông cụ và Thẩm Xuân Giang
thảo luận chính sự, đôi khi Thẩm Xuân Đình và Thẩm Xuân Hàng về cũng sẽ
vào đó.
Ngay cả Thẩm Yên, cũng chưa hưởng thụ được đãi ngộ này, tất nhiên, cô ta
cũng không có thèm, nhưng hôm nay Thẩm Loan lại được giao cho loại đặc
quyền vô hình này, cũng làm Thẩm Yên theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Cho dù không thèm, cũng không có nghĩa là có thể trơ mắt nhìn người ghê tởm
đó lướt qua mình, có được trước một bước. Lần này là vào thư phòng, vậy lần
sau sẽ là gì?
Từ khi Thẩm Loan vào cái nhà này, giống như trong một đêm, tất cả mọi người
đều thay đổi. Ánh mắt của ba nhìn nó càng ngày càng thương yêu, thái độ của
anh trai so với nó càng ngày càng dịu dàng hơn, ngay cả chị cả Thẩm Như mà
Thẩm Yên cho rằng sẽ đứng ở phía mình cũng bày lên cái vẻ mặt cao thâm, án
binh bất động, để mặc con khốn kia càn rỡ.
Qua đêm nay, tin rằng trong vòng giao thiệp thượng lưu của Ninh Thành, đều sẽ
biết "Thẩm Loan" này, sau này, Thẩm Yên cô ta sẽ bị nhắc đến với Thẩm Loan,
cô hai, cô ba, thật là châm chọc!
Dương Lam nghe vậy, ánh mắt ngừng lại, tinh thần sa sút làm khuôn mặt bà ta
tái nhợt, dù có trang điểm kĩ càng cũng khó có thể che giấu, giống như trong
nháy mắt bị người khác rút đi linh hồn.
Muốn nói người tỉnh táo nhất ở đây, trừ Thẩm Khiêm, cũng chỉ có Thẩm như.
Nhưng, cho dù bình tĩnh, cũng khó có thể che giấu phập phồng ở trong lòng:
"Mẹ, con hơi mệt, con lên lầu trước."
Sau khi nói xong, Thẩm Như về phòng, đóng cửa lại vứt đi ly thủy thường
uống, vì có thảm, nên không phát ra bất kì âm thanh gì, nhưng lòng vẫn rất rối
loạn.
Sao anh lại mời Thẩm Loan khiêu vũ?
Vì sao cố tình là Thẩm Loan?
Cô ta có chỗ nào kém hơn đứa con gái riêng đó? Một cái liếc mắt của anh cũng
khó!
Thư phòng.
Thẩm Xuân Giang ngồi ở trên ghế, Thẩm Loan đứng ở trước mặt ông, cúi đầu,
giữa ai người cách một bàn làm việc rất lớn.
Tràn ngập sự yên ắng, không khí hơi tắc nghẽn.
Sau một lúc lâu, Thẩm Xuân Giang thở dài sâu kín: "... Loan Loan, con có biết
đêm nay người khiêu vũ với con là ai không?"
"Con nghe người khác gọi anh ta là Lục gia, ba bảo con gọi là chú Lục."
"Ba hỏi thân phận."
Thẩm Loan lắc đầu, ánh mắt lộ ra tò mò phù hợp, nhưng càng nhiều hơn là mờ
mịt không biết làm thế nào.
Thẩm Xuân Giang đối diện với ánh mắt này của con gái, lập tức mềm lòng:
"Tới đây, ngồi xuống nói.
Cô gái cười cười, có loại thỏa mãn khi được quan tâm.
"Loan Loan, chú Lục của con có ấn tượng không tệ với con, sau này có thể
thử... lui tới nhiều hơn." Sau khi Thẩm Xuân Giang nói xong, mới phát hiện ra
giọng nói mình khô quắt, cổ họng đắng chát.
Một loại cảm giác chính mình "làm mối" cho con gái làm ông suýt nữa đánh mất
đi dũng khí tiếp tục nói với Thẩm Loan, nhưng cũng không thể lại đối diện thản
nhiên, đặc biệt là Loan Loan còn dùng ánh mắt sùng bái này nhìn ông.
Cuối cùng, Thẩm Xuân Giang cũng chỉ có thể dùng động tác uống trà dời tầm
mắt, tất nhiên cũng bỏ lỡi nụ cười mỉa mai của cô gái khi ông nói những lời này.