Nửa tháng sau, mọi quy trình đã xong toàn bộ, các thủ tục lần lượt được hoàn
thiện.
Trong một đêm Thẩm Loan có được Huy Đằng, kho hàng, sơn trang Đông Li,
cùng với quyền sử dụng bến tàu, đất đai và tài sản cố định những thứ mà người
khác mơ cũng không dám mơ.
Nếu nói, lúc trước bán tháo cổ phần Minh Đạt giúp Thẩm Loan từ "tiểu phú bà"
lắc mình biến thành "đại phú ông", vậy thì bây giờ nhận được tài sản dưới danh
nghĩa của Quyền Hãn Đình để lại cô có thể gánh nổi hai chữ "phú hào".
Từ này, không ở "Phú", mà ở "Hào".
Hào, ý nghĩa kiệt xuất.
Cường hào, thổ hào, trước nay đều là những người có cùng đẳng cấp, sự tồn tại
của họ luôn có trọng lượng.
Bây giờ tin tức vẫn luôn bị đè xuống, nếu Thẩm Loan nguyện ý công khai, với
thân phận bây giờ của cô tuy nói bước lên hàng ngũ phú hào của thế giới thì còn
chút khó khăn, nhưng phóng mắt khắp cả nước thì kiểu gì cũng là đỉnh của
đỉnh.
Bây giờ, Thẩm Loan đóng cửa không ra ngoài, cũng xin miễn tiếp khách, sinh
hoạt hằng ngày nhờ Lolita chăm sóc, trải qua những này tháng yên bình.
Đảo mắt đã sắp hết tháng mười, trời thu càng ngày càng đậm.
Lúc này, cách thời gian Quyền Hãn Đình biến mất đã hơn một tháng.
Từ ban đầu kinh hoàng, vô thố, cho tới bây giờ bình đạm, an bình, không có ai
biết Thẩm Loan đã phải chịu sự dày vò thế nào, lại rèn luyện bản thân để trở
nên cứng rắn thế nào, thậm chí đi bước một đến ngày hôm nay.
Trong lúc đó, thư ký Nghiêm đã tới một lần, nhưng ngay cả tư cách vào cửa
cũng không có, chỉ để lại giấy tờ và tài liệu liên quan đến công ty rồi rời đi.
Ngày hôm sau, anh ta đã nhận được bưu kiện công việc, mà người gửi là...
Thẩm Loan!
Đến tận bây giờ, những việc liên quan đến Huy Đằng đều thông qua phương
thức liên lạc này, không khác gì phong cách trước kia của Quyền Hãn Đình.
Ngoài tập đoàn vận chuyển này, Thẩm Loan còn nắm quyền sử dụng bến Ninh
Giang, bao gồm các dãy nhà kho san sát ở ven sông, những người được gọi là
"anh em" làm việc tại bến.
Bây giờ, dùng từ "tay chân" thì không được tốt cho lắm, cho nên văn minh hơn
gọi "nhân viên".
Một đám cao lớn thô kệch, thể lực kinh người đều đã trải qua huấn luyện đặc
biệt, trở thành bộ phận quan trọng nhất trong "bản đồ thế lực của Lục gia", bây
giờ Thẩm Loan tiếp quản, nghe cô điều khiển.
Quyền Hãn Đình đi rất dứt khoát, nhưng lại âm thầm xây nên con đường này vì
cô.
Tiền, Quyền, thế, cô muốn, mà đúng lúc anh lại có đều không hề giữ lại, toàn bộ
giao lại cho cô.
Thẩm Loan đã nghĩ rất nhiều lần, anh làm nhiều như vậy rốt cuộc xuất phát từ
sự áy náy, muốn đền bù; hay là gửi gắm lúc lâm chung?
"Có người tới! Có người tới!" Thẩm Loan đứng trước cửa sổ sát đất, sau lưng
vang lên giọng nói máy móc dễ thương của Lolita.
Cô mở camera ở cửa lớn ra xem, một bóng người xuất hiện trong video, cùng
lúc đó, điện thoại cũng vang lên.
"Alo."
"Loan Loan, là tôi, Hạ Hoài."
"Ừm." Cô đã nhìn thấy trong camera.
"Tôi ở cửa, cô... có thể mở cửa để tôi vào được không?" Đường đường là cậu
chủ Hạ, được dân mạng ban tặng danh hiệu "ăn chơi trác táng quốc dân", vậy
mà bây giờ chỉ như một chú chó canh cửa ỉu xìu đáng thương cầu xin được gặp
mặt.
Thẩm Loan lại không hề động đậy: "Có việc gì sao?"
"Hơn một tháng rồi, tôi đến xem cô."
"Xem tôi?"
"Ừm."
"Tôi có gì đẹp?" Lạnh lùng tự giễu, cười trào phúng, lời nói bén nhọn.
Nhưng lúc này mới giống Thẩm Loan, góc cạnh rõ ràng, dám yêu dám hận.
Hạ Hoài thiếu chút nói ra bốn chữ "tôi lo lắng cho cô" buột miệng thốt ra, cuối
cùng vẫn xuống nhịn không nhắc tới, đổi thành: "Giải sầu với cô."
Thẩm Loan: "Tôi không buồn."
Không phải cậy mạnh hay nhanh mồm, cô thật sự không buồn.
Mỗi ngày có tài liệu xem không xong, biên lại đếm không xuể, hợp đồng ký
không xong, cô bận đến mức thời gian nhớ Quyền Hãn Đình rất ít, sao có thể
buồn được chứ?
Hạ Hoài: "Tôi mua đồ ăn cho anh, đặc biệt chạy đến đây một chuyến, cô nhẫn
tâm để tôi đứng ngoài, hớp nước cũng không được uống?"
Anh ta nói quá đáng thương, tủi thân.
Cuối cùng Thẩm Loan vẫn mở cửa, cho người vào.
Trời đầu thu, gió thổi mang theo hơi lạnh, không còn cái oi bức của không khí
ngày hè, nhưng Hạ Hoài vẫn mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt phiếm hồng nhạt giỏ
mồ hôi từng giọt giọt.
Trong tay cầm một cái túi nilon to đùng, nhìn qua nặng trĩu, cạnh một cái vất
lên bàn trà, mùi thơm bay vào mũi.
Thẩm Loan không nhịn được nhìn vào túi nilon đang mở rộng: "Thứ gì?"
Hạ Hoài lặng lẽ cười một tiếng, vẫy tay với cô, nhìn qua thần thần bí bí: "Lại
đây..."
Người phụ nữ đứng tại chỗ, bất động.
"Cô lại đây đi, tôi cũng không hại cô!"
"Ăn?"
Hạ Hoài vội vàng gật đầu.
Thẩm Loan nửa tin nửa ngờ đi sát vào, chỉ thấy thấy anh ta dùng một tay kéo
chiếc túi ni lông ra, bên trong được bọ trong giấy bạc, quấn thành một dải dài.
Mùi hương càng thêm đậm.
Cho đến khi lớp giấy bạc đó cũng bị lột ra, từ từ lộ ra hình dáng của thứ bên
trong.
Thẩm Loan nhướng mày: "Vịt nướng?"
Hạ Hoài lắc đầu: "Cô nhìn kỹ đi, có mỏ vịt không?"
"... Không có."
"Thỏ hoang" Hạ Hoài cũng không gợi sự thèm ăn của cô nữa, lập tức công bố
đáp án: "Thỏ hoang nướng. Nhà hàng lâu đời ở Ninh Thành, xếp hàng đợi mua
lâu lắm mới mua được, nhân lúc còn nóng mang đến đây cho cô, có phải rất
thơm không?"
Thẩm Loan phải thừa nhận: "Rất thơm."
Anh ta tìm dao nĩa, động tác nhanh nhẹn cắt ra, cắt một cái đùi thỏ đưa tới trước
mặt Thẩm Loan: "Nếm thử đi."
Thẩm Loan đang chuẩn bị nhận, giây tiếp theo, sắc mặt thay đổi, che miệng
chạy vào toilet —
"Nôn..."