Sau khi Thẩm Loan rời đi, Hạ Hoài ngay lập tức chạy vào văn phòng thì thấy
Hạ Hồng Nghiệp vừa lúc buông di động kết thúc nói chuyện.
"Ba gọi điện thoại cho ai vậy?"
"Thằng nhóc thúi, không gõ cửa đã xông vào... thói xấu gì đây!"
"Con đến văn phòng có gõ cửa bao giờ đâu?"
Hạ Hồng Nghiệp: "..." Ông ta thế nhưng không có lời gì để nói.
"Ba còn chưa nói với con ba gọi điện thoại với ai"
Hạ Hồng Nghiệp nghi ngờ nhìn anh ta: "Anh bắt đầu quan tâm đến chuyện của
cha mình từ khi nào vậy?"
Mọi ngày ép Hạ Hoài đến văn phòng khó như là lôi heo vào lò mổ vậy, còn
chưa kịp lấy dao cắt đã nghe thấy tiếng tru réo inh ỏi.
Bây giờ thì còn chưa kêu đã đến, còn rảnh rỗi mà hỏi ông ta nói chuyện điện
thoại với ai...
Hừm, thật thú vị!
"Con vẫn luôn quan tâm đến người, nhá?" Chỉ cần là lời ngon tiếng ngọt, cậu
hai nhà họ Hạ mở miệng thì có thể ngay lập tức nói ra: "Ai bảo người là cha của
con chứ?"
Khóe miệng Hạ Hồng Nghiệp khẽ co rút: "Ồ, ra anh vẫn còn biết tôi là cha của
anh đấy, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì, đừng có quanh co lòng vòng, vòng tới
vòng lui."
"Không thấy chú Lục là thật hay giả vậy?"
Vẻ mặt vốn đang cười giễu cợt của Hạ Hồng Nghiệp biến mất: "Thẩm Loan đã
nói với con?"
"Vâng. Đến cùng sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Chú Lục nói biến mất thì
ngay lập tức biệt tăm biệt tích, chả có dấu hiệu gì... Thảo nào cô ấy không thể
chấp nhận được..."
Hạ Hồng Nghiệp thở dài: "Cha ở ngay trước mặt anh còn không quan tâm lại đi
để ý đến vợ của người khác."
Vẻ mặt Hạ Hoài đen như đít nồi: "...Đừng nói nhảm."
"Anh là con của tôi, anh suy nghĩ gì chẳng lẽ tôi không biết?"
"Chú Lục có người khác?"
Hạ Hồng Nghiệp: "Anh hỏi tôi?"
Hạ Hoài vội vàng gật gật đầu, đúng vậy, chính là cha đấy.
"Vậy tôi hỏi ai?"
Hạ Hoài: "..."
"Được rồi, chuyện này không đơn giản như vậy đâu, không cần anh phải quản,
đừng có xen vào."
"Nhưng mà..."
"Thằng nhóc thúi..." Hạ Hồng Nghiệp ngắt lời anh ta, ánh mắt hứng thú: "Con
tích cực như vậy đến cùng là mong lão Lục nhanh chóng trở về hay tiếp tục
không rõ tung tích?"
Càng nghe Hạ Hồng Nghiệp nói vẻ mặt Hạ Hoài càng thay đổi nhiều lần.
Cuối cùng thẹn quá hóa giận: "Ông già này xấu thiệt sự! Không nói gì thì hỏi
mấy câu kỳ quái, đầu óc ba có vấn đề..."
Ngoài miệng thì cậy mạnh nhưng thân thể thì ảo não bỏ chạy.
Hạ Hồng Nghiệp nhìn thằng con trai của mình bỏ chạy trối chết, nghĩ tới những
gì lão Ngũ đã giải thích trên điện thoại, tuy rằng ông ta không biết vì sao lão
Lục muốn làm như vậy, nhưng việc đó cũng ảnh hưởng việc ông ta chấp hành
nhiệm vụ.
...
Ban đêm, phố Thanh Đồng bắt đầu náo nhiệt, "Paris Night" chiếm hết phong
cảnh đẹp.
Xa hoa trụy lạc, giọng hát yểu điệu lả lơi.
Thẩm Loan vừa bước vào cửa, nhịp điệu sôi động của nhạc cụ đập thẳng vào
mặt.
Cô đi thẳng đến quầy bar, ngón tay gõ gõ nhẹ vào mặt bàn, người pha chế
ngẩng đầu lên: "Xin hỏi ngài..."
Giây tiếp theo giọng nói dừng lại, nụ cười lịch sự ban đầu lập tức chuyển thành
lời giễu cợt: "Ồ, ra là người quen."
Thật khó để anh ta không nhớ đến Thẩm Loan, bởi lẽ cảnh tượng một người phụ
nữ đến chỗ bọn họ cầm một xấp tiền mặt lớn xếp hàng "Yêu cầu gà" quả thật là
hiện tượng lạ, từ lúc anh ta bắt đầu làm việc ở đây cũng chỉ thấy được một lần
đó mà thôi.
Lần đó quả thật là cảnh tượng cả đời khó quên.
"Muốn uống cái gì? Tôi lấy cho."
"Không cần, tôi tìm Lệ Hiểu Đàm." Vẻ mặt lạnh lẽo, giọng điệu nghiêm nghị:
"Làm phiền anh gọi cô ấy giúp tôi."
Nói xong, cô rút trong túi ra hai tấm vé mời đưa qua: "Vất vả rồi."
Mười phút sau, Lệ Hiểu Đàm đứng trước mặt Thẩm Loan, bốn mắt nhìn nhau,
một ánh mắt trong trẻo sạch sẽ, một ánh mắt bất đắc dĩ.
"Cô lại tìm tôi làm gì?" Lời này nghe có chút cáu kỉnh, giọng điệu y như lúc
trước mỗi lần cô ta nhìn thấy Thẩm Loan.
Nhưng chỉ Lệ Hiểu Đàm hiểu bản thân nhất, từ sau khi Thẩm Loan cứu cô ta ra
khỏi hiểm nguy ngục tù, rất nhiều chuyện không giống như lúc trước nữa