Trong nháy mắt biến cố xảy ra, Thẩm Loan vọt lên.
Lúc Quyền Hãn Đình bị ánh sáng vàng đánh trúng, cô ở ngay gần đó, khoảng
cách chưa đến hai mét, sóng khí mạnh như muốn thiêu đốt làn da, dư âm sau cú
chấn động đó khiến Thẩm Loan hoảng hốt, mỗi lỗ chân lông không tự giác co
chặt lại.
Trong không khí tràn ngập mùi đốt cháy, bụi bay mù mịt, mảnh vụn toán loạn,
nhưng lại không có chút mùi khói thuốc súng hay đá đánh lửa nào.
Giống như tia sáng vàng kia cũng chỉ là tia sáng vàng mà thôi.
"A Đình!" Thẩm Loan giãy giụa, cuối cùng xua tan được khói mù xung quanh
Quyền Hãn Đình, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của anh.
Cùng lúc đó, âm thanh cánh quạt càng cách càng xa, gió cuốn cũng dần dần
ngừng lại.
Chờ sau khi khói mù tan đi đã không còn thấy bóng dáng của trực thăng, Diêm
Tẫn cũng đã biến mất.
Lưu lại phế tích khắp nơi, mặt tường đổ nát, và còn ba người đang hôn mê bất
tỉnh.
"A Đình?" Thẩm Loan vỗ vỗ vào mặt anh nhưng không dám dùng sức.
Đầu ngón tay run rẩy, nhưng vẫn phải cố gắng áp chế cảm xúc, nhẹ nhàng gọi:
"Tỉnh lại đi... Anh đừng làm em sợ..."
Không hề có phản ứng.
Sau khi cơn hoảng loạn qua đi, Thẩm Loan ép bản thân phải bình tĩnh lại, đầu
tiên cầm điện thoại của Quyền Hãn Đình gọi cho Thiệu An Hành, nói qua tình
huống rồi lại báo vị trí cụ thể.
"... Được, tôi lập tức gọi người chuẩn bị trực thăng, không có gì bất ngờ xảy ra,
sáng mai có thể tới nơi."
Thẩm Loan chỉ có một yêu cầu: "Đưa theo ông Trâu."
Kết thúc cuộc điện thoại, Thẩm Loan đưa Quyền Hãn Đình đến căn phòng gần
đấy, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân ở phòng khác.
Làm xong tất cả mọi chuyện, cô mệt đến mức mồ hôi đầy đầu.
Hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống bậc thang, hai mắt tối sầm, lạnh cả cổ.
...
Buổi tối, ánh đèn mờ nhạt.
Thẩm Loan ngồi bên mép giường, nhìn người đàn ông nhắm nghiền hai mắt
đang nằm trên giường.
Vầng sáng hắt vào mặt anh phủ lên vẻ tái nhợt kia sự ấm áp.
Giơ tay vuốt phẳng nếp uốn giữa mày anh.
Thẩm Loan cầm ly nước, bóp miệng anh khẽ há, đút hai thìa, rồi dùng ngón tay
lau khóe miệng cho anh.
Chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp rồi đứng dậy rời đi.
Cách vách là phòng tiêu chuẩn.
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân mỗi người nằm một giường, Thẩm Loan dùng cách
tương tự đút nước cho họ, gọi thử hai tiếng cũng không có tiếng đáp lại.
Hai bên đều chăm sóc một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Thẩm
Loan rửa mặt qua loa, nằm xuống bên cạnh Quyền Hãn Đình.
Sau đó, nhích từng chút từng chút một như một chú sâu nhỏ cuộn tròn tiến sát
vào lòng người đàn ông.
Bên ngoài gió cuốn gào thét, cô vẫn cảm thấy được che chở như lúc ban đầu.
Giây phút này an tâm đến kỳ lạ.
Sự mệt mỏi sau nhiều ngày như bùng nổ trong khoảnh khắc, kéo đến ào ào,
Thẩm Loan từ từ khép hai mắt...
Nửa đêm, gió lặng không tiếng động, ánh trăng như lặng.
Thẩm Loan bừng tỉnh sau giấc mơ, xoay người ngồi dậy, lại thấy Quyền Hãn
Đình đầu đầy mồ hôi, cả người run rẩy.
Lòng bàn tay chạm vào trán anh, nóng rẫy, nhưng bên môi lại nỉ non —
"Lạnh..."
Thẩm Loan lập tức chạy đến nhà chính, tìm đá trong tủ lạnh, cho vào nước trộn
đều với nhau, khuấy cho tan chảy, thấm ướt khăn vải, vắt khô rồi đặt lên trán
anh.
Vừa tiếp xúc với khăn lạnh, cả người người đàn ông run lên.
Rất nhanh, nếp uốn giữa mày mới nhẹ nhàng giãn ra, nhưng miệng vẫn kêu
lạnh.
Thấy anh khó chịu mà cánh môi run run, hai má phiếm hồng, những chỗ khác
lại tái nhợt không có màu máu, lòng Thẩm Loan đau thắt.
"Lạnh..."
Khi Quyền Hãn Đình nỉ non ra tiếng lần nữa, cuối cùng Thẩm Loan không nhịn
được nữa dán vào ngực anh, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, dưới ánh đèn
phản chiếu màu suốt quang.
Giây tiếp theo, một đôi tay to lớn vòng qua lưng cô.
Thẩm Loan cứng đờ người, bỗng nhiên giương mắt.
"Anh đã tỉnh rồi?!"
"Sao lại khóc đến mức này chứ?" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn
không thành tiếng, đôi mắt vẫn mông lung, nhưng bên trong lại có sự dịu dàng
và bất đắc dĩ quen thuộc.
Thẩm Loan không kịp trả lời, kiểm tra cả người anh trên dưới một lần, xác định
người này thật sự đã tỉnh, rồi lại xem trán anh, bỗng chốc lông mày lại nhíu.
"Vẫn còn sốt..."
Nhiệt độ vẫn không giảm.
"Để em đi tìm thử xem có thuốc hạ sốt không!" Nói xong liền muốn chạy ra
ngoài, lại bị kéo mạnh trở lại.
"?"
Quyền Hãn Đình: "Anh không sao." Tay giữ chặt cổ tay cô, không hề có dấu
hiệu buông ra.
Thẩm Loan: "Đừng lỳ, phải bình minh ngũ gia mới đến, cứ sốt mãi như vậy
chắc chắn không ổn..."
"Tin anh đi, cơ thể anh, anh rõ."
"Không được!" Nói xong, muốn tránh thoát.
Mặc dù đang bệnh, người đàn ông này vẫn khỏe như thế, cậy mạnh làm càn.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Loan không cho, anh cũng không lùi.
Cuối cùng, đôi mắt cô bất đắc dĩ, như dỗ đứa trẻ đang giận dỗi, giọng nói nhẹ
nhàng uyển chuyển: "Anh ngoan ngoãn nghe lời được không?"
Cúi người hôn một cái vào trán anh.
Quyền Hãn Đình ma xui quỷ mà buông tay, anh há miệng thở dốc, muốn nói
thuốc bình thường không có tác dụng, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của người
phụ nữ, cuối cùng không nói gì.
Nhìn theo bóng dáng cô chạy đi, đột nhiên hốc mắt đỏ lên...
Thẩm Loan lục tung khắpnhà chính, tủ âm tường, ngăn kéo, tủ lạnh, chỗ nào
nhìn thấy đều không tha.
Đáng tiếc, đừng nói thuốc hạ sốt, ngay cả thứ cơ bản nhất như nước hoắc hương
chính khí* cũng không thấy có.
*Hoắc hương chính khí là một loại thuốc độc quyền của Trung Quốc, là một
chất khử nhiệt, có tác dụng làm dịu bề mặt và độ ẩm, điều hòa khí và điều hòa
năng lượng.
Lúc quay lại, Thẩm Loan rũ mắt, đi đến cạnh cửa, vừa nhấc mắt lên đã thấy
Quyền Hãn Đình nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, mặt mày mỉm cười:
"Đã nói em đừng đi..."
"Không tìm thấy thuốc."
"Ừm."
"Nhưng anh đang phát sốt..."
"Không sao."
Thẩm Loan đột nhiên thấy tức giận và lo lắng.
Giây tiếp theo, mu bàn tay cảm thấy ấm áp, đôi tay được anh nắm lấy đặt trong
lòng bàn tay: "Không vội, nói chuyện với anh, có em ở đây không cần thuốc gì
cả."
Ánh mắt Thiệu An Hành lóe lên: "Tôi vẫn chưa nhận ra... Tôi chỉ ngạc nhiên về
kỹ thuật thủ công của nó, thật sự quá ngoài sức tưởng tượng rồi. Với trình độ
công nghệ hiện tại, khó có thể đạt được mức độ tinh xảo như vậy, hơn nữa sức
mạnh của nó..."
Nói đến đây, Thiệu An Hành dừng lại, vẻ mặt hơi nghiêm nghị: "Tôi chưa thử
nên tôi không biết, nhưng đánh giá thiệt hại ở hiện trường g, nó nghiêm trọng
hơn tôi nghĩ rất nhiều."
Ánh mắt Thẩm Loan nhìn xuống thứ trong tay anh ta, nói: "Cho nên, thứ này là
sản phẩm của siêu khoa học kỹ thuật sao?"
"Có thể nói như vậy."
"Vậy thì vết thương của họ..."
Ngay sau đó, cánh cửa vô trùng mở ra, Trâu Liêm bước ra từ bên trong với
những bước chân nặng nhọc.
Thẩm Loan và Thiệu An Hành lập tức ngừng nói, nhanh chóng chạy lại: "Ngài
Trâu, tình hình thế nào?"
Anh ta thở dài, sau đó lắc đầu: "Rất tệ."
Trái tim Thẩm Loan chìm xuống đáy vực.
Ngay cả Thiệu An Hành cũng suýt nữa không thể đứng vững: "Ý của ngài là —
không tốt sao?"
"Lăng Vân và Sở Ngộ Giang bị tổn thương nội tạng nhẹ, chỗ chảy máu đã được
xử lý tốt. Tiếp theo chỉ cần dùng một ít thuốc để thúc đẩy tuần hoàn máu và loại
bỏ huyết ứ, sau một đến hai tháng là có thể khỏi hẳn, vừa rồi họ mới tỉnh lại.
Nhưng tình hình của Lục gia phức tạp hơn nhiều, cũng nghiêm trọng hơn
nhiều."
"Phức tạp ở đâu? Nghiêm trọng như thế nào?" Thẩm Loan bắt lấy cổ tay áo của
Trâu Liêm, liên tiếp hỏi hai câu, ánh mắt nôn nóng cùng lo lắng không thể che
giấu.
"Thứ khiến Lục gia bị thương khác với Lăng Vân và những người khác. Nó có
vẻ mạnh hơn nên gây sát thương nặng hơn, mà Lục gia vốn đã bị thương rồi.
Vết thương cũ chưa khỏi mà vết thương mới đã có, nên tình hình phức tạp và rất
dễ biến động. Tôi thì chưa tìm ra manh mối, cô đừng quá lo lắng, tôi nhất định
sẽ dốc hết sức lực."
Thẩm Loan có nghe, nhưng lại như không nghe thấy, hai mắt đờ đẫn, vẻ mặt dại
ra.
Thiệu An Hành liếc nhìn Trâu Liêm một cách nghi ngờ, ngoài sự lo lắng, dường
như còn có những cảm xúc khác.
Trâu Liêm không đáp lại, thậm chí còn không chịu nhìn anh ta, chỉ nhìn Thẩm
Loan, nghiêm túc khuyên bảo: "Cô không thể cứ tiếp tục như thế này. Cô hãy
nghe lời tôi, đi nghỉ ngơi trước. Tôi đảm bảo sẽ trông chừng Lục gia thật tốt
trong khoảng thời gian này, khẳng định sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Thẩm Loan ngơ ngác ngước mắt lên.
Vẻ mặt của Trâu Liêm rất nghiêm túc, anh ta lại nhấn mạnh: "Tôi hứa."
"...Tôi có thể vào gặp anh ấy một lát được không?"
Trâu Liêm lắc đầu: "Tạm thời không thể."
Thẩm Loan mím môi, Thiệu An Thành nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không
thể không dời mắt.
"... Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi trước." Thật lâu sau, Thẩm Loan mới lên tiếng.
Nói xong xoay người rời đi.
Trâu Liêm nhìn cô biến mất ở lối vào thang máy, không dấu vết thở phào nhẹ
nhõm, như trút được gánh nặng.
Ánh mắt nghiêm nghị của Thiệu An Hành nhìn thẳng vào mặt ông: "Nói cho rõ
ràng, chuyện gì đang xảy ra."
Trâu Liêm khăng khăng:
"Vừa rồi không phải tôi đã nói hết..."
"Tôi muốn nghe sự thật."
"Đó là sự thật..."
"Thật cái rắm!" Có thể khiến một nhân vật lịch thiệp như Thiệu An Hành phải
nói lời thô tục, điều này cho thấy tâm lý anh ta đã bùng nổ đến mức nào.
Ánh mắt của Trâu Liêm có chút đờ đẫn, đây là ánh mắt chỉ xuất hiện khi ông
đang trong tình trạng vướng bận.
"Nếu không nói cho tôi biết, tôi sẽ đi vào hỏi thẳng lão Lục!" Anh ta nói xong
liền muốn xông vào.
Trâu Liêm vội vàng dùng thân thể như tường thịt ngăn người lại: "Lục gia còn
chưa tỉnh, anh hỏi cũng không có ai trả lời đâu!"
"Nhìn tôi ngốc lắm sao?"
Lão Trâu ngẩn người: "?"
Vấn đề này là gì?
"Em muốn làm gì?" Thiệu An Hành không khỏi cảnh giác.
"Họ là người của Diêm Tẫn, cạy ra miệng, ít nhiều có thể hỏi ra được vài tin tức
hữu dụng."
"Chưa chắc. Nếu chỉ là một tên tay sai thì rất khó được tiếp xúc với trung tâm.
Huống chi, biết là một chuyện, nói hay không lại là một chuyện khác."
Sau khi nghe xong, Thẩm Loan lại không dao động, đôi mắt lạnh nhạt nghiêm
nghị: "Thử qua mới biết được."
"... Ngày mai đưa cô qua đó."
"Bây giờ đi luôn."
Lông mày người đàn ông như xoắn quẩy: "Sao lại phải gấp như vậy?"
Thẩm Loan cắn răng, gằn từng chữ một: "Người sống chết có số."* Mà "người"
này không phải ai khác chính là Quyền Hãn Đình!
*Nguyên văn câu là Nhân (người) mệnh quan thiên.
"Được, tôi đưa em đi."
...
Bến tàu Ninh Giang, kho hàng số 7.
Gió đêm lành lạnh, ánh trăng lạnh lẽo, mặt sông nổi một tầng hơi nước, như
một tấm lụa mỏng, thần bí mông lung.
Thời điểm cánh cổng sắt được đẩy ra, xích sắt chạm nhẹ vào cánh cổng sắt, phát
ra âm thanh giòn vang, trong đêm đen thanh tĩnh càng rõ ràng hơn.
"Nhị ca, có người đến!" Tam Tử đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn vào đôi mắt
bình tĩnh của Nhị Tử.
Mới biết được hóa ra anh ta không ngủ.
"Nhị ca, em nghe thấy có người mở cửa."
"Ừm."
"Chúng ta có phải sẽ chết không?"
"... Không biết."
"Nhưng em muốn sống..." Trong mắt Tam Tử có ánh sáng, nhưng rất nhanh đã
biến mất không thấy tăm hơi.
Đôi mắt Nhị Tử đen hơn cả bóng đêm, trầm hơn cả ánh trăng: "Nếu có thể, ai
muốn chết chứ?"
"Nếu Diêm Tẫn xong đời, chúng ta có phải cũng không —"
Giây tiếp theo, ánh đèn sáng chưng, Tam Tử chưa nói xong cũng đột nhiên im
bặt.
Hai người đều không hẹn cùng híp híp mắt để có thể thích ứng với luồng ánh
sáng mạnh bất thình lình này, chờ đến khi thích ứng được với độ sáng này, mới
từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía người tới...
Lọt vào tầm mắt là đôi chân thon dài tinh tế của người phụ nữ.
Tầm mắt Nhị Tử một đường hướng lên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt vô
cảm đó.
Nếu khi bị bắt cóc Thẩm Loan như một cây leo yếu đuối không nơi nương tựa,
vậy thì bây giờ người phụ nữ đứng trước mặt bọn họ này chính là đóa hoa vua
ăn thịt người thấy máu!
Cô cứ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng không chút độ ấm, khiến người ta
cảm thấy như có một luồng tử khí ập vào mặt.
"Con khốn mày muốn làm gì?! Thức thời thì cút..."
Bốp!
Tam Tử bị tát lệch mặt, như bị niệm Định Thân Chú, không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, anh ta mới từ từ quay đầu lại, như thước phim quay chậm, kéo
dài từng chữ: "Mày — đánh, tao?"
Đôi mắt tràn ngập kinh ngạc.
Tam Tử anh ta thế mà bị một người phụ nữ đánh?
Bốp!
Lại một cái tát rơi xuống bên mặt còn lại.
Thẩm Loan: "Cái tát thứ nhất là để cảnh cáo mày nên giữ cái mồm sạch sẽ vào,
cái tát thứ hai là để mày hiểu thế nào gọi là — tù nhân! Tao nhớ rõ, ba chữ "thức
thời" này là mày dạy tao, sao đến lượt mình lại quên sạch vậy?"
"Mày!"
Thẩm Loan trực tiếp bước lên, nhấc chân đá anh ta lăn ra đất, giày dẵm thẳng
vào yết hầu, ấn thẳng vào khí quản.
"Hai người có quan hệ gì với Diêm Tẫn? Lúc ấy làm thế nào bắt tao đi mà thần
không biết quỷ không hay? Vũ khí công kích siêu khoa học trong tay Diêm Tẫn
ở đâu mà có? Nếu chúng mày biết thì nói hết ra! Nếu không, tao sẽ khiến bọn
mày biết cái gì gọi là... sống không bằng chết."
Tam Tử cả kinh, sau lưng lạnh buốt.
"Khụ khụ khụ khụ..." Bởi vì không thở nổi, nghẹn đến hai má đỏ bừng.
Ngay lúc anh ta bắt đầu không khống chế được sinh lý trợn trắng mắt, sắp ngất
xỉu, Thẩm Loan thu chân lại, nhìn anh ta từ trên cao xuống như nhìn một con
chó sắp chết đang kéo dài hơi tàn.
"Nói hay là không nói?"
Tam Tử cắn răng, vì quá dùng sức mà cắn chảy cả máu: "Đừng —mơ —"
"Rất tốt." Thẩm Loan gật đầu, lấy con dao gấp trong túi ra, không sai, chính là
dao gọt hoa quả, cô thuận tay lấy trong đĩa hoa quả.
Dưới cái nhìn đầy tức giận của Tam Tử, mở ra, kéo dài, cầm chuôi đao.
Lưỡi dao dưới ánh đèn lóe lên tia lạnh lẽo.
Thẩm Loan ngồi xổm xuống, một bàn tay giữ chặt cổ người đàn ông, một tay
cầm dao dí sát, để ngay tai anh ta.
Sau đó —
Từ từ dùng sức, ấn xuống.
"A —" Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sợ hãi, cả người Tam
Tử run bần bật.
Máu loang lổ chảy ra từ chỗ tai bị cắt, theo động tác tiếp tục cắt của Thẩm
Loan, miệng vết thương càng ngày càng lớn, máu tươi cũng càng chảy càng
nhiều.
Mong muốn được sống mãnh liệt khiến anh ta giãy giụa kịch liệt, đáng tiếc, tay
chân đã bị trói, bây giờ cũng chỉ có thể như cá nằm trên thớt — mặc người xâu
xé.
Đặc biệt, lực bàn tay giữ cổ anh ta của Thẩm Loan vô cùng kinh người, cũng
tàn nhẫn tận cùng.
Cảm giác đau đớn nháy mắt mạnh mẽ chạm vào mỗi dây thần kinh.
Mặt Tam Tử, tay Thẩm Loan, máu chảy uốn lượn, nhiễm màu đỏ tươi.
So với gương mặt đau đớn mà dữ tợn của người đàn ông, người phụ nữ lại bình
tĩnh như nước, máu mới lại chảy, tiếng thét chói tai lại vang lên cũng không thể
ngăn cản động tác tiếp tục cắt xuống của cô, rất chậm rất chậm, cố ý hành hạ
người ta.
Sống không bằng chết.
Cô làm được.
"Thật ra, mày có thể cầu cứu." Thẩm Loan phiêu phiêu mở miệng.
Người Tam Tử chấn động, tầm mắt liếc sang Nhị Tử vẫn đang cắn chặt răng, ẩn
nhẫn, đúng, anh ta vẫn có thể cầu cứu...
"Nhị ca! Nhị ca! Em sắp chết rồi —"
Tiếng nói khàn khàn, ánh mắt tuyệt vọng.
"Anh cứu em với... Cô ta thật sự sẽ cắt đứt tai em mất..."
Thẩm Loan lạnh nhạt nhếch môi, lực trên tay đột nhiên mạnh thêm.
"A ——" Tiếng kêu thảm thiết lại vang kên, đau đớn và sợ hãi, áp lực về thể xác
và tâm lý khiến Tam Tử muốn phát điên: "Nhị ca... Anh... cứu..."
Cả người Nhị Tử run rẩy.
Ngay cả người vẫn luôn bàng quan như Thiệu An Hành cũng không nhịn được
hãi hùng khiếp vía, một Thẩm Loan điên cuồng như vậy, tựa như ác quỷ từ địa
ngục bò lên trần gian, không có một chút tính người, toàn bộ cơ thể đều tan ra
không khí oán ghét và khát máu.
Giết người không chớp mắt.
Trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt càng ngày càng đậm, tiếng kêu của người
đàn ông cũng càng ngày càng yếu.
Thẩm Loan: "Tao đã không còn kiên nhẫn, 30 giây cuối cùng." Nếu còn không
xuất hiện kết quả cô muốn thấy, cục diện cô muốn nhìn, vậy thì tai của Tam Tử
không thể giữ được.
Cô không cố ý nói với ai, nhưng người nên nghe đã nghe được.
Mười giây cuối cùng.
Chín, tám, bảy...
Ba, hai...
Cuối cùng — "Đủ rồi! Dừng tay!"
Thẩm Loan thu dao lại vô cùng dứt khoát, đứng dậy, lui về sau hai bước, không
nhìn Tam Tử bị vất một bên như bao rác, ánh mắt đặt trên người Nhị Tử.
Cười khẽ mở miệng: "Thức thời sớm có phải tốt không? Anh em của mày cũng
không bị thương, nhìn nửa cái tai kia đi, cũng không biết có thể nối lại không
nữa."
Người đàn ông đỏ mắt, lạnh lùng nhìn cô, gò má cứng nhắc: "Co muốn hỏi, tôi
có thể nói, nhưng tôi có hai điều kiện."
"Nói."
"Thứ nhất, tìm người chữa cho nó, không thể để lại tật; thứ hai, sau khi có được
đáp án thì thả chúng tôi ra."
"Được." Thẩm Loan buột miệng thốt ra, không qua đại não.
Nghiêng người khẽ gật đầu với Thiệu An Hành, rất nhanh đã có hai người đi
vào hợp lực nâng Tam Tử đi.
Thẩm Loan: "Điều kiện thứ nhất, tao làm được. Còn cái thứ hai, chờ khi tao có
được đáp án, hơn nữa còn phải xác định đúng hay sai rồi bàn lại cũng không
muộn."
"Làm sao tôi biết được cô có lật lọng hay không?"
"Cho dù tao muốn mày cũng còn lựa chọn khác sao?"
"..." Người đàn ông im lặng, anh ta đã cùng đường, không còn lựa chọn nào
khác, đây là sự thật!
Rất lâu sau Nhị Tử mở miệng: "Cô muốn biết điều gì?"
Thẩm Loan: "Hai đứa mày có quan hệ gì với Diễm Tẫn?"
"Làm thuê."
"Thù lao là cái gì?"
"Ba mươi triệu" Anh ta dừng lại một lát: "Đô la."
Thẩm Loan: "Bọn mày biết nhau bao lâu? Hợp tác mấy lần rồi?"
Nhị Tử: "Chưa đến một tháng. Đây là lần đầu tiên."
Ánh mắt Thẩm Loạn u ám: "Sao anh ta lại tìm đến bọn mày? Hay là nói, chúng
mày có bản lĩnh gì mà anh ta lại không tiếc giá nào để thuê?"
Nhị Tử: "Bởi vì chỉ có chúng tôi mới có thể bắt người ngay dưới mí mắt Quyền
Hãn Đình."
Thẩm Loan: "Dựa vào cái gì?"
Người đàn ông chế nhạo: "Không phải cô đã đoán ra được rồi sao? Thiết bị máy
móc công nghệ cao, chẳng qua là chúng tôi không dùng loại có tính công kích,
mà chỉ dùng loại có chức năng riêng."
"Chức năng gì?"
"Dịch chuyển."
Tuy Thẩm Loan đã dự đoán được trước nhưng vẫn không thể không hít sâu một
hơi.
Thiệu An Thành càng kinh ngạc: "Sao lại có thể có loại thiết bị này chứ? Không
nói đến vật sống, ngay cả vật chết cũng không thể dịch chuyển được, hiệu quả
biến mất là vô căn cứ."
"Anh không thể không có nghĩa là người khác không thể." Nhị Tử lạnh giọng
mở miệng.
Thẩm Loan lấy lại được giọng nói: "... Sao lại làm được chứ?"
"Dựa vào việc sử dụng các thiết bị thêm cả chương trình và hệ thống chạy sẵn
được cài đặt."
"Thứ đó lấy ở đâu ra?"
Nhị Tử im lặng.
Thẩm Loan: "Đừng có nói với tao là mày tự phát minh và làm ra nó."