Chữ viết thanh tú, đúng là nét chữ nết người.
Xem đến nội dung, đơn giản đến không thể đơn giản hơn -
Ngôi mộ C số 1, Calla Lily.
Bên cạnh có tấm thẻ ngân hàng.
Lúc này, lầu hai truyền đến tiếng bước chân, cùng với giọng nói dịu dàng của
người phụ nữ hỏi: "Lão Trang - bên ngoài có phải đang mưa không?"
Ông ấy vội vàng đến cầu thang nói: "Đánh thức bà à?"
"Không có, lúc này nên tỉnh rồi."
"Vậy thì vừa lúc, bà tới nếm thử trà tôi pha đi, vừa rồi là cho người ta uống,
người ta nhìn cũng không nhìn, bị ghét bỏ."
"Ai vậy?" Người phụ nữ dừng lại trước mặt ông ta, tự nhiên nắm lấy bàn tay
đưa ra của người đàn ông, đỡ xuống một bậc thang cuối cùng.
Mặt trời sau cơn mưa, ánh sáng xuyên qua cửa kính chiếu xiên vào trong nhà,
đồng thời cũng chiếu sáng ngũ quan người phụ nữ.
Không khó nhận ra đây là một mỹ phụ tuổi trung niên, mặc dù trước mắt dấu
vết của năm tháng để lại trên mặt bà, cũng vẫn không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp
của bà.
Thiếu chút phong tình của tuổi trẻ, lại tăng thêm nét quyến rũ được thử thách
theo thời gian.
Nói theo cách nói của giới trẻ chính là -
Có khí chất.
Ông chủ vô cùng cẩn thận đỡ bà sang một bên ngồi xuống chiếc sô pha đơn,
nếu còn có người thứ ba ở đây nhất định sẽ không khỏi lộ ra kinh ngạc trong
mắt.
Bởi vì, một chân của người phụ nữ có vẻ có chút cứng đờ, tư thế đi đường cũng
không giống với người thường.
Giống như... là một người đi khập khiễng?
Sau khi đỡ bà ngồi xuống, người đàn ông thuận thế ngồi xổm trước mặt bà tự
mình cuộn ống quần bên phải của người phụ nữ lên, điều chỉnh chân giả: "...
Như vậy có thể thoải mái hơn một chút không?"
"Ừ."
Người đàn ông lúc này mới vừa lòng mà cười.
"Vừa rồi ông nói, ai ghét bỏ trà ông pha?"
"Một người khách mua hoa bước vào vườn, lúc đi ra thì thấy chạy dưới mưa to,
cả người đều ướt, tôi cho cô ta đi vào trú một lúc, còn tốt bụng mời cô ta uống
trà, kết quả... Hừ!"
"Khách nữ à?"
Ông lắc đầu.
Bà chủ lại có vẻ mặt "Bất đắc dĩ": "Một người phụ nữ độc thân bên ngoài, cảnh
giác chút cũng rất bình thường, đổi là tôi, cũng không dám dễ dàng uống đồ của
người xa lạ, ai biết bên trong có thể có thuốc ngủ hay không?"
"Tôi tôi tôi... Nhìn qua rất giống người xấu sao?"
"Cao lớn thô kệch, mặt đầy dữ tợn, đừng nói, thật đúng là rất giống."
Người đàn ông ủ rũ, vẻ mặt bất lực: "Vợ à, bà không thể chừa cho ta chút mặt
mũi sao?"
"Hiện tại lại không có người ngoài, để mặt mũi cho ai xem?"
"..." Giống như nói rất có đạo lý, thiếu chút nữa liền tin.
"Hay là, ông thật muốn dụ dỗ người ta?"
"Sao có thể?!" Người đàn ông nhảy dựng lên giống như bị kim đâm, kích động
hơn bao giờ hết: "Trong lòng tôi chỉ có một mình bà, những người phụ nữ khác
đều là mây bay! Vợ à, bà hoài nghi tôi như vậy, tôi cũng sẽ đau lòng." Ấm ức
thút thít.
"Căng thẳng cái gì? Nhìn chút tiền đồ nhỏ này của ông, tôi chỉ thuận miệng nói
thôi..."
Ông bắt được tay người phụ nữ: "Tùy tiện nói cũng không được, tôi đối với bà
là thật lòng, trời đất biết rõ, nhật nguyệt chứng giám!"
Người phụ nữ bật cười: "Buồn nôn! Đúng rồi, vị khách kia mua hoa gì?"
"Calla Lily."
"Ánh mắt không tồi."
"Cô ấy khen bà trồng hoa tốt, huệ chất lan tâm. Đúng rồi, trước khi đi hỏi tôi
muốn giấy bút, để lại cái này..." Ông chủ tung ta tung tăng chạy đến trước quầy
lễ tân, cầm tờ giấy kia lên, sau đó lại trở về bên cạnh người phụ nữ, tính cả thẻ
ngân hàng cùng đưa qua: "Này có nghĩa gì vậy? Tôi không hiểu suy tính của
phụ nữ, hay là bà xem đi."
Ba chủ giơ tay tiếp nhận, giây tiếp theo giữa mày nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm
nói: "Ngôi mộ C số 1? Như thế nào lại là... nghĩa trang?"
"Ơ?"
"Đối diện những cái mộ trong vườn đó, không phải có mấy ngôi mộ được sắp
xếp theo số sao?"
"Ồ! Đúng rồi!"
Người phụ nữ như suy tư gì: "Ngôi mộ C... ở trong biệt thự số 1, hẳn là vị trí có
hướng tốt nhất kia, kẻ có tiền đúng là kẻ có tiền."
"Đã nhìn ra, có thể mua bó Calla Lily mà mắt cũng không chớp đến một cái,
không phải là nhà có điều kiện, chính là phú nhị đại."
"Chà..." Người phụ nữ nghe xong, nhanh chóng phản ứng lại: "Ông lại ra giá
trên trời?!"
"Sao có thể ra giá trên trời được... Tôi đó là tùy người mà bán khác nhau, vấn
đề cụ thể phân tích cụ thể, dù sao đồ bà tự tay trồng ra cũng không thể dễ bán đi
như vậy."
"Vậy trước đây ông quy ra tiền thế nào mà bán cho người khác?"
"Giá trị là để so sánh, tuy rằng cùng là một bó Calla Lily, trước đây trẻ con cầm
năm đồng tiền muốn mua bó hoa tặng cho bà, năm đồng đã là toàn bộ tài sản
của nó, tự nhiên hoa của chúng ta không tính quy ra tiền. Đến vị vừa rồi kia, tôi
lấy của cô ấy 5000, nhìn chung Ninh Thành không có cửa hàng nhà ai bán hoa
calla lily có giá cao như này, tự nhiên cũng không rớt giá."
"Ngụy biện!"
"He he..." Ông ấy cũng không phản bác, chỉ liên tiếp nhếch miệng: "Vợ à, bà
nói xem cô ấy để lại những thứ gì này có ý gì? Còn học phim truyền hình hở ra
là ném thẻ ngân hàng, đúng rồi, còn chưa nói rõ ràng mật mã đâu..."
Bà chủ cẩn thận hỏi qua cuộc đối thoại của hai người, chớp mắt trầm ngâm một
cái: "Nếu tôi không đoán sai, hẳn là cô ấy muốn đặt hoa."
"Ồ?"
"Vị trí ngôi mộ C số 1 kia. Mà ố tiền trong thẻ này, hẳn chính là tiền đặt hoa."
"Hoá ra cô ấy không tự tới, muốn gọi chúng ta thay cô ấy đưa là thế nào?!"
"Có cái gì mà kinh ngạc? Cửa hàng bán hoa vốn dĩ phải cung cấp phục vụ giao
hàng, chẳng qua đối tượng chúng ta giao hàng có chút đặc biệt, ngoài ra cũng
không có gì khác thường."
"Này..."
"Đi lấy POS cơ trong tiệm lại đây, ta nhìn xem trong thẻ này có bao nhiêu
tiền..."
"Ồ."
Năm phút sau, hai người nhìn chằm chằm số dư hiển thị trên máy, nghẹn họng
nhìn nhau trân trối.
Nếu dựa theo giá là5000 một bó, mỗi cuối tuần đổi một bó mới...
"...... Lão Trang, ông tính xem phải đưa bao lâu?"
Người đàn ông gãi gãi da đầu: "Hơn một trăm tháng, mười, mười năm?"
"!"