Miêu Miêu lúng ta lúng túng nhìn một loạt động tác nước chảy mây trôi của anh
ta, hơi phát ngốc.
Đột nhiên bật thốt ra một câu —
"Anh chuyên đi cậy kẹo à?"
Lý Phục: "..."
"Ngại quá, chỉ đùa một chút thôi, cảm ơn anh nha."
Người đàn ông nhấc bước liền đi.
Miêu Miêu chạy nhanh kéo rương hành lý, cầm túi giấy đuổi theo: "Đừng giận,
tôi nhất thời lanh mồm lanh miệng, không có ác ý!"
Bước chân Lý Phục không ngừng, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra
bước chân của anh ta đã chậm lại.
"Nếu không tôi mời anh ăn cơm, coi như bồi tội?"
"Được thôi, tự cô nói."
Miêu Miêu bĩu môi, không phải một bữa cơm thôi sao, đến mức này sao? Giống
như cô ấy muốn quỵt nợ không bằng.
"Đi! Muốn ăn cứ việc chọn thoải mái..."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bóng dáng sóng vai xa dần.
Thẩm Xuân Hàng đứng tại chỗ, cách cây cột nhìn hết toàn bộ, bao gồm viiecj
hai người nói nói cười cười đi từ trong ra, Lý Phục ôm eo cô ấy, ngồi xổm
xuống tự mình làm sạch kẹo cao su dưới đế dép cho cô ấy...
Bàn tay càng siết càng chặt, hoa hồng bị bóp tàn tạ, dần dần biến hình, cho đến
cuối cùng khuỷu tay người đàn ông mới vô lực buông xuống, bó hoa được gói
tinh xảo cũng tan nát.
Thẩm Xuân Hàng cắn răng, đi đến thùng rác, cúi người, vứt bó hao vào trong.
Xoay người rời đi.
Bóng dáng cao dài tràn đầy cô đơn, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo nhiều
hơn.
Anh ta để thư ký điều tra hành tung của Miêu Miêu, tất nhiên cũng biết cô ấy
ngồi chuyền bay nào để về, vốn định tranh thủ một lần cuối cùng, nhưng bây
giờ xem ra hình như không cần nữa rồi.
"Ấy! Cậu trai vứt — hoa đi à?"
Thẩm Xuân Hàng cũng không quay đầu lại.
...
Đến tối, sơn trang Đông Li.
Thẩm Loan ngồi trong phòng làm việc, máy tính để trước mặt, bên trong là báo
cáo tài chính 5 năm gần đây của Bất động sản Thiên Thủy.
Mà Sở Ngộ Giang khoanh tay đứng cách xa bàn làm việc, cụp mi rũ mắt.
"Vẫn không có tin tức?" Từ mới đầu trấn định, đến giữa chừng tức muốn hộc
máu, lại cho tới bây giờ lý trí, khôi phục bình tĩnh, thái độ của Thẩm Loan dùng
mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ thay đổi.
Nếu nói cô đã từng là sóng gió nổi lên trên biển rộng, khi thủy triều rút đi, bây
giờ dư lại cũng chỉ còn mạch nước ngầm, tĩnh mịch ấp ủ, trầm mặc mãnh liệt.
Gò má Sở Ngộ Giang cứng đờ, một tiếng "Vâng" nặng như đeo chì, anh ta như
phải dùng hết sức mới có thể phát ra tiếng.
Thẩm Loan khẽ nâng cằm, gương mặt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, phảng
phất như trống rỗng lại tựa như sương mù lượn lờ.
Chỉ nghe cô từ từ mở miệng: "Tiếp tục đi tra, đúng giờ báo cáo."
"Vâng." Sở Ngộ Giang khom người rời khỏi phòng làm việc.
Từ lần trước Thẩm Loan bộc phát tính tình, hất vỡ tất cả đồ đạc trên bàn làm
việc, sau đó không nhìn thấy cô thể hiện bất cứ sự thất thố nào nữa.
Rõ ràng là kết quả gia muốn nhìn thấy nhất, tình thế bây giờ quanh co, biến hóa
nhiều lần, chung quy vẫn quay về quỹ đạo dự tính ban đầu, nhưng trong lòng Sở
Ngộ Giang lại có loại sầu lo không nói nên lời.
Anh ta thậm chí có dự cảm kết quả sẽ không nhẹ nhàng như gia đã lường trước.
Thẩm Loan càng bình tĩnh, anh ta càng toát mồ hôi lạnh cho Quyền Hãn Đình
sau này xong việc này.
Ai cũng muốn hạnh phúc, nhưng đến ngày đó, có lẽ nó đã trở thành... thời kỳ
tính sổ.
Đáng tiếc, anh ta chỉ có thể ở đây lo lắng suông, cái gì cũng không làm được.
Vì để hoàn toàn ngăn chặn tin tức, bên Chiếm Ngao đã trực tiếp cắt đứt liên lạc
với anh ta, ngay cả tín hiệu kêu cứu khẩn cấp cũng bị chặn, đường lui một mực
bị phong kín, thật sự một chút đường sống cũng không có.
Không ngờ tới, vừa ngăn cách bên ngoài cũng đồng thời phong bế chính mình.
Nếu gia có thể biết được tình trạng hiện giờ của Thẩm Loan thì tuyệt đối sẽ
không thể hiện thái độ này.
Haizz...
Sốt ruột!
Đêm đó, phòng làm việc vẫn luôn sáng đèn đến 11 giờ.
Ngày hôm sau, Thẩm Loan ra cửa từ sớm, lái xe đến Bất động sảnThiên Thủy.
Tất nhiên là vẫn có vệ sỹ đi theo.
Sự an toàn trong ngoài bây giờ của cô do Sở Ngộ Giang toàn quyền phụ trách,
Thẩm Loan vẫn chưa có biểu hiện bài xích, cũng chưa từng từ chối.
Vào đại sảnh, lễ tân trước quầy tươi cười chào đón, những nhân viên khác vội
vàng làm việc, nện bước vội vàng, dường như họ không bị ảnh hưởng bởi sự cố
mất mạng của nhân viên trực ban, bộ máy công ty vận hành trơn tru.
Khi Thẩm Loan đi thang máy lên tầng cao nhất, thấy người đàn ông đang đi về
phía này, cuối cùng cô đã biết vì sao.
Đàm Diệu!
Người này đi theo Thẩm Khiêm như hình với bóng.
Thẩm Loan cho rằng "chủ nhân" biến mất, "cái bóng" cũng không tồn tại nữa,
lại không nghĩ rằng "cái bóng" ngược lại cònthay thế "Chủ nhân", đâu vào đấy
làm việc thay "Chủ nhân".
Kiếp trước, Thẩm Loan cảm thấy Đàm Diệu không đơn giản, chỉ là bị Thẩm
Khiêm che mất ánh sáng, phần lớn mọi người đều theo bản năng xem nhẹ anh
ta.
Kiếp này, cô càng thêm khẳng định cách nghĩ này.
Không nói cái khác, chỉ nhìn tình trạng bây giờ của bất động sản Thiên Thủy là
biết không thể không có công Đàm Diệu trong đó.
"Cô Thẩm, lại gặp rồi." Anh ta chào hỏi trước, nho nhã lễ độ.
Vẫn là dáng vẻ trong ấn tượng, ngoài sắc mặt tái nhợt, gầy hơn lần gặp trước,
trạng thái tinh thần vẫn đầy sức sống, khí chất dịu dàng không khác gì Thẩm
Khiêm.
Lúc nhìn thấy anh ta, Thẩm Loan lại có một tia hoảng hốt.
Tựa như nhìn thấy người kia đã trở lại, một lần nữa đứng trước mặt cô, khóe
mắt đuôi mày toát ra ý cười, cả người đều tản ra sự nho nhã.
Người xa lạ như ngọc, công tử thế vô song.
Đáng tiếc, chung quy không phải anh ta!
Thẩm Loan đột nhiên hoàn hồn, nhẹ nhàng gật đầu với đối phương: "Thư ký
Đàm, đã lâu không gặp."