Loảng xoảng —
Cái ly rơi xuống đất, tan nát.
Thẩm Loan kịp thời tránh được mới không bị mảnh vỡ cắt vào chân.
Cô nhìn sự bừa bộn trước mặt, mày chậm rãi nhíu chặt.
Sở Ngộ Giang nghe tiếng đi lê, thấy vậy thì không khỏi sửng sốt, gọi Lolita tới
dọn dẹp mảnh vỡ.
"Quyền Hãn Đình có liên lạc với anh không?"
Không ngờ cô đột nhiên mở miệng, dưới chân Sở Ngộ Giang hơi dừng lại, quay
người căng da đầu mở miệng: "Tạm thời vẫn chưa."
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Loan như vây lấy anh ta, trong đó hiện lên vẻ
nghiên cứu khiến lòng anh ta run sợ.
Lông tơ Sở Ngộ Giang dựng ngược, dưới áp lực đó phải miễn cưỡng duy trì
bình tĩnh, đồng thời phải bảo đảm ánh mắt của mình không được né tránh:
"Thật sự không có."
Sau một lúc lâu, Thẩm Loan thu lại ánh mắt, xoay người lên lầu: "Nếu anh ấy
nói anh giấu tôi, vậy tôi cũng không làm khó anh."
Ngực Sở Ngộ Giang căng thẳng.
Cũng may Thẩm Loan đi rồi, nên không phát hiện trên mặt anh ta đang giật
mình.
Nửa tiếng sau, Thẩm Loan lại xuống lầu lần nữa, đồ ở nhà đã đổi thành váy màu
đen váy, trên váy không có bất kỳ hoa văn nào, mái tóc dài được buộc cố định
sau đầu.
Trang nghiêm, lạnh lùng.
Sở Ngộ Giang sững sờ: "Cô định ra ngoài sao?"
"Ừm, dự tang lễ."
"Tôi phái vài người âm thầm đi theo."
Thẩm Loan dừng lại, chợt gật đầu: "Được."
Trước kia Quyền Hãn Đình đã nói, phàm là lúc Thẩm Loan một mình ra ngoài
thì phải có vệ sĩ đi theo phía sau.
Đa số thời điểm cô và Quyền Hãn Đình ở đều bên nhau nên không cần, nhưng
lần này Quyền Hãn Đình không ở đây nên mới sắp xếp như vậy.
Sở Ngộ Giang lập tức xoay người gọi điện thoại, lời ít ý nhiều nói hai câu, lúc
quay lại nói với Thẩm Loan đã giải quyết xong.
"Cảm ơn."
"Nên làm."
Thẩm Loan cũng không ghét vệ sĩ theo đuôi, ngược lại cô còn khịt mũi coi
thường với mấy lập luận như "có người đi theo không được tự nhiên", "Giống
như bị giám thị".
Bởi vì, cô trân trọng mạng sống!
Lúc trước bởi vì Quyền Hãn Đình ra ngoài sẽ không tránh được có kẻ thù, cũng
khó đảm bảo sẽ không ra tay với Thẩm Loan.
Hơn nữa gần đây cô quy cổ phần ra tiền mặt, tài chính của cô liên tục tăng
nhanh, giá trị con người cũng tăng vùn vụt, xưa đâu bằng nay, tất nhiên phải
đảm bảo an toàn.
10 giờ sáng, trong lễ truy điệu.
Thẩm Loan và Thẩm Khiêm đứng bên trái linh đường, đợi từng người một đi
qua, sau đó theo thứ tự nói "Nén bi thương".
Thẩm Xuân Đình cũng tới, sóng vai đứng chung một chỗ với Thẩm Xuân Hàng,
sắc mặt bi thương.
Mặc kệ là thật hay giả vờ, vậy cũng rất có lòng rồi.
"Anh cho rằng em sẽ không tới."
Thẩm Loan nhướng mày, vẫn duy trì động tác cúi đầu: "Sao lại thế?"
Thẩm Khiêm: "Cổ phần đã quy ra tiền mặt, dứt khoát rời khỏi công ty như vậy,
còn tưởng rằng em cũng sẽ thoát khỏi nhà họ Thẩm."
"Nghe giọng điệu này của anh giống như rất tiếc nuối?"
Người đàn ông sững lại: "Nếu phải đi, vì sao không tiêu sái* hơn một chút?"
*Phóng khoáng, thanh cao
"Tiêu sái?" Thẩm Loan nhấn mạnh từ này: "Huyết thống là sự thật không thay
đổi được, tôi có thể chán ghét, nhưng không thể phủ nhận."
"Em muốn làm người nhà họ Thẩm vậy à?" Ánh mắt hơi trầm xuống.
"Chẳng lẽ tôi không muốn, thì sẽ không phải?" Thẩm Loan quay đầu, ánh mắt
nghi ngờ rơi xuống khuôn mặt người đàn ông.
Hôm nay Thẩm Khiêm có chút kỳ lạ...
Quá trình phúng viếng* kéo dài 40 phút, đến phần "Người nhà tạ lễ" cũng yêu
cầu Thẩm Loan và Thẩm Khiêm từng người nói lời cảm ơn với khách khứa.
* Chia buồn.
"...Ông cụ cũng coi như sống thọ, lại chết tại nhà, nhất định sẽ sớm về miền cực
lạc." Một nhà cung cấp đã hợp tác lâu dài với Minh Đạt trấn an nói.
Thẩm Loan và Thẩm Khiêm đồng thời mở miệng: "Cảm ơn."
Lời còn chưa dứt, đoàng đoàng—
Hai tiếng động lớn vang lên!
"Gì thế?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tiếng này phát ra ở đâu thế?"
"..."
Hiện trường xuất hiện bạo động nhỏ.
Đúng lúc này, nơi cửa ùa vào hai người mặc đồ đen, mỗi người đều bịt mặt,
trong tay cầm vũ khí.
Rồi sau đó vây quanh tất cả khách khứa.
Người cầm đầu chậm rãi nhìn quét qua một vòng, cuối cùng dừng trên mặt
Thẩm Loan.
"Chính là cô ta—"
Họng súng giơ lên, lập tức có người tiến lên bắt lấy cô.
Thẩm Loan cố gắng bình tĩnh, nhìn đối phương từng bước tới gần, không hề
hành động thiếu suy nghĩ.
Đầu tiên, đối phương có vũ khí có tính sát thương, một giây là có thể lấy mạng
nhỏ của cô.
Tiếp theo, cô đang đợi.
10 mét.
8 mét.
5 mét.
Càng ngày càng gần...
Ngay lúc còn lại 3 mét cuối cùng, cửa lớp bị khép lại thật mạnh, ngay lập tức
ánh đèn chợt tắt.
Trong nhà chìm vào bóng tối.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, có một nhóm người như quỷ từ trên trời rơi
xuống, trong tay cũng cầm vũ khí hạng nặng.
Tới rồi!
Hai mắt Thẩm Loan tỏa sáng.
Lợi dụng tình cảnh hỗn loạn để nấp sau ghế, mà Thẩm Khiêm cũng ẩn nấp
giống cô.
Rồi sau đó, tiếng bắn phá và tiếng thét chói tai vang vọng cả một vùng trời.
Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Loan nghe thấy giọng nói rõ ràng như đang ra lệnh:
"... Đào ba thước đất cũng phải tìm ra cô ta... không cần lo sống chết!"
Sắc mặt Thẩm Loan tái đi, dường như có thể khẳng định đối phương tới vì cô.
"Cẩn thận!" Thẩm Khiêm quát khẽ.
Lúc Thẩm Loan còn chưa phản ứng kịp, che sau lưng cô rồi thuận thế kéo cô
vào trong lòng ngực.
Một tiếng kêu rên, thân hình người đàn ông cương lại.
"Anh sao thế?!"
"Suỵt, đừng nhúc nhích, anh không sao."
Không đúng!
Rõ ràng trong giọng nói anh ta đang kiềm chế gì đó, hai tay ôm cô cũng vô ý
thức run rẩy.
Thẩm Loan: "Anh buông ra để tôi nhìn xem..."
Lời còn chưa dứt, lại một trận bắn phá xẹt qua.
Người đàn ông càng ôm cô chặt hơn: "Đã nói rồi, em đừng nhúc nhích..."
Lại mang theo vài phần ý cười than thở.
Lúc nào rồi mà anh ta còn cười được?! Thẩm Loan cắn răng.