Cô hỏi xem ai gọi điện thoại tới, rốt cuộc xảy ra việc gấp gì, nhưng anh ta vẫn
cứ lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Thẩm Loan buông đũa xuống, hai mắt đen nhánh mang theo vài phần tìm tòi:
"Thật sự không biết hay là biết mà không nói?"
Khuôn mặt Sở Ngộ Giang vẫn không thay đổi: "Cô nghĩ nhiều rồi."
Cô gái nhíu mày, thật lâu sau mới nói: "... Chỉ mong là như thế."
Đúng lúc anh ta đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thẩm Loan lại lần nữa
lên tiếng: "Tốt nhất không nên để tôi phát hiện ra các người đang giấu giếm
chuyện gì, nếu không..."
Cô vẫn chưa nói xong câu nói kế tiếp, nhưng Sở Ngộ Giang lại cảm giác sự lạnh
lẽo từ lòng bàn chân toát lên sau cổ, sau đó dần dần lan tràn đến tay chân.
Anh ta chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho gia ba giây...
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng thê lương.
Sơn trang Đông Li rộng lớn cũng rơi vào màn đêm huyền ảo, chỉ có phòng làm
việc đang ánh lên ngọn đèn mờ ảo.
Sở Ngộ Giang ngồi trước màn hình máy tính, bắt đầu cuộc trò chuyện video.
Tín hiệu sau khi trải qua quá trình xử lý đặc biệt của "Bộ chuyển mã" ở vệ tinh,
thực hiện mã hóa thông tin, từ đó bảo đảm sự riêng tư và bí mật tuyệt đối.
Nói cách khác, mặc dù tín hiệu video bị cơ quan chính phủ chặn lại, lấy được
cũng chỉ là một đống ký tự bị cắt xén.
Rất nhanh đã bắt đầu video, gương mặt Lăng Vân xuất hiện trên màn hình.
Sở Ngộ Giang: "Tình hình hiện tại trên đảo thế nào rồi?"
Đầu bên kia hơi dừng lại, tóc rối tung bay trên gió đêm, tiếng gió nghẹn ngào
cùng với tiếng sóng biển truyền tới lỗ tai Sở Ngộ Giang.
Lăng Vân: "Tình hình... Không được tốt lắm."
"Cậu đang ở trên thuyền à?"
"Ừm."
"Gia đâu rồi?"
"Anh ấy dẫn người tự mình lên đảo rồi."
Từ "Đảo" này tất nhiên không phải "Chiếm Ngao", mà là hoang đảo cách
Chiếm Ngao hàng ngàn hải lý.
Là nơi nhánh thứ nhất của gia tộc họ An bị lưu đày, chuyên dùng để trục xuất
những người phạm sai lầm, hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, thời tiết cực đoan khắc
nghiệt, lại trong điều kiện thiếu lương thực thiếu quần áo, dường như không ai
có thể sống quá ba tháng.
Theo truyền thuyết, ba của An Tuyển Hoàng, và thế hệ gia chủ tốt nhất đều
chôn cốt tại đây.
"Gia lên đảo sao?!" Sở Ngộ Giang kinh ngạc hô lên, giây tiếp theo lại cố gắng
gằn giọng, cắn răng gầm nhẹ: "Không phải cậu không biết tình huống của anh
ấy, sao lại có thể để anh ấy đến mấy chỗ đó được?!"
Tuy hàn khí trong cơ thể Quyền Hãn Đình đã được kiểm soát bởi thuốc trong
suối nước nóng và dùng dinh dưỡng để tẩm bổ, nhưng với tiền đề là phải ngăn
cách với thế giới bên ngoài mới có thể giảm bớt tỉ lệ phát bệnh.
"Viêm Đảo" có vị trí địa lý đặc biệt, địa hình hay thay đổi, chênh lệch nhiệt độ
trong ngày có thể đạt tới 40 độ!
Nơi này mặt trời rất chói chang, nhưng có chỗ khác cũng có thể tuyết rơi đầy
trời
Quyền Hãn Đình căn bản không chịu nổi hoàn cảnh cực đoan luân phiên nhau
như thế.
"Điên rồi! Quả thực điên cả rồi!"
Đầu bên kia, Lăng Vân vẫn trầm mặc, hiển nhiên cũng biết chuyện này nghiêm
trọng thế nào.
Sở Ngộ Giang: "Cậu không biết đường cản lại à?"
"Vậy cũng phải xem tôi có thể ngăn được không mới nói chứ."
"..."
Lăng Vân: "Nhiều năm ở chung như vậy rồi, anh đã thấy gia nghe ai khuyên
chưa?"
Dừng một chút, lại bổ sung nói: "Ngoài Thẩm Loan."
Khóe miệng Sở Ngộ Giang giật giật, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời
Lăng Vân nói đều là sự thật.
"Gia chủ đâu? Ông ấy cũng không ngăn cản à? Còn ông cụ và cùng bà cụ cũng
đồng ý sao?"
Ánh mắt Lăng Vân chợt lóe: "Gia giấu nên bọn họ cũng không biết..."
"Thế mà cậu không biết mật báo?!"
"Gia nói đi là đi, trước khi xuất phát tôi mới biết được, nào có cơ hội..."
Sở Ngộ Giang nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nói cậu có ích lợi gì không?!"
"... Tôi có thể đánh nhau." Lăng Vân cực kỳ uất ức đấy.
"..."
"Còn nữa, gia cố ý nói những việc này cần giấu gạt cô Thẩm, không thể nói cho
cô ấy nên anh ở bên kia đừng lỡ miệng đấy."
"Cậu cho rằng ai cũng đần như vậy cậu à?!"
"... Đừng cho là tôi không biết anh đang mắng tôi." Lăng Vân yếu ớt mở miệng.
Chẳng qua chuyện này do cậu ta làm không tốt lắm, đuối lý, chứ không đã cắn
trở lại rồi.
Sở Ngộ Giang hít sâu, ổn định lại cảm xúc, chẳng qua giọng điệu vẫn cứ không
tốt: "Gia lên đảo vậy mà cậu không đi theo, còn ở lại trên thuyền làm cái gì?"
"Tôi phải phụ trách truy tìm tung tích của tín hiệu rồi tiến hành định vị, một khi
xuất hiện tình hình bất ngờ thì có thể kịp thời tiếp ứng, yểm hộ để lui về."
Sở Ngộ Giang khẽ ừ một tiếng, bỗng nhiên ánh mắt chợt ngưng trọng: "Vì sao
gia cứ khăng khăng lên đảo?"
Chuyện có thể khiến Quyền Hãn Đình mạo hiểm chính mình, tất nhiên không
thể không có lý do.
"..."
"Nói đi!"
Lăng Vân: "... Thông tin mới nhất từ hệ thống tình báo cho thấy, chỗ cuối cùng
mà cậu Tử Chiêu xuất hiện chính là Viêm Đảo."
"Không phải nói trực thăng mất liên lạc ở khu vực ngoài sao? Sao lại thành
Viêm Đảo rồi?" Sở Ngộ Giang nhíu mày.
Hai tháng trước, Chiếm Ngao xuất hiện nội gián, An Tuyệt bị thương hôn mê,
không thể không gọi Quyền Hãn Đình trở về trấn giữ.
Trải qua một cuộc sắp xếp, cuối cùng nội gián cũng bại lộ dẫn tới việc Diêm
Tẫn hiện thân, nhưng cuối cùng lại để anh ta chạy thoát.
Chuyện này xem như miễn cưỡng ổn định lại, cơ thể An Tuyệt cũng khỏe lại
từng ngày, nhưng An Tử Chiêu vẫn không có tin tức.
Những người được phái đi đợt này sang đợt khác, rất nhiều lần tin tức về đều
đều nói tìm được rồi, thật ra lại là giỏ tre múc nước, mỗi lần đều vồ hụt.
Ba ngày trước, dữ liệu truyền đồng bộ của hộp đen của trực thăng đã hoàn toàn
được khôi phục, căn cứ vào kết quả định vị và đường bay, tất cả manh mối đều
thẳng chỉ vào "Viêm Đảo".
Cuối cùng thông qua bản vẽ của vệ tinh đã chứng thực nơi này là nơi cuối cùng
trực thăng của An Tử Chiêu rơi xuống.
Mà lúc Quyền Hãn Đình nhận được cuộc điện thoại kia, đúng là để báo cáo việc
này cho anh.
Lúc trước trước khi rời đảo anh đã nói rồi, một khi có tin tức thì phải trực tiếp
thông báo cho anh, đừng làm kinh động đến An Tuyệt đang tiếp nhận huấn
luyện phục hồi, càng không thể quấy rầy đến ông cụ và bà cụ lão, làm hai người
đã đến tuổi này rồi còn thêm lo lắng.
Lăng Vân: "Điều anh nói cũng chính là thứ gia đang nghi ngờ."
Lúc trước rõ ràng biểu hiện mất liên lạc ở khu vực ngoài đảo, nhưng số liệu
khôi phục lại cho thấy rằng nơi xuất hiện cuối cùng là ở Viêm Đảo.
Sở Ngộ Giang: "Gia lên đó bao lâu rồi?"
Lăng Vân nhìn thời gian: "Đã bảy tiếng rồi."
Lại là một tiếng chửi thầm.
Lăng Vân rụt rụt cổ, không phải cậu ta không khuyên gia trước khi lên đảo,
nhưng cậu ta lại không phải là Thẩm Loan, cũng chẳng đả động được quyết
định của Quyền Hãn Đình.
"Hiện tại còn có thể giữ liên lạc không?"
"Được."
Sở Ngộ Giang chợt nhẹ nhàng thở ra: "Lúc nào cũng phải chú ý hướng đi của
gia, chuẩn bị đầy đủ thuốc men thức ăn, bảo hiểm, nhớ rõ kiểm tra khoang
thuyền và bình xăng đấy."
"Được."
"Bây giờ liên hệ với Chiếm Ngao nói gia chủ phái người đến tiếp ứng đi."
"Nhưng gia nói không được quấy rầy đến..."
"Bây giờ là lúc nào rồi? Chờ đến khi xuất hiện tình huống khẩn cấp thì muốn
gọi người cũng không kịp đâu! Nghe tôi đi, bây giờ liên hệ với bên kia ngay, nói
rõ tình hình với gia chủ."
Lăng Vân cắn răng: "Tôi lập tức đi làm ngay."
Video kết thúc, Sở Ngộ Giang lẳng lặng chờ đợi trong phòng làm việc.
Từng giây từng phút trôi qua, ước chừng khoảng hai tiếng sau, anh ta bắt đầu
thử liên lạc lại cho Lăng Vân, nhưng không hiểu sao tín hiệu lại bị gián đoạn.
Ngực anh ta cứng lại, tay chân lạnh lẽo: "Chắc chắn đã xảy ra chuyện..."
Ngày hôm sau, mặt trời trốn sau rặng mây đen, cả bầu trời có vẻ u ám oi bức.
Cái nóng oi ả trước cơn bão đang bao trùm lên cả Ninh Thành.
Gió to thổi mạnh làm cho nhánh cây bên ngoài cửa sổ lay mạnh, giống như giây
tiếp theo sẽ bị bẻ gãy.
Thẩm Loan đứng trước cửa sổ, trong lòng không hiểu sao lại cuồn cuộn bất an,
cồn cào bực bội, làm cả người cô nhìn rất tối tăm khiến người khác không dám
tới gần.
Cô lấy di động ra gọi cho Quyền Hãn Đình.
Đây là chuyện cô thường xuyên làm mấy ngày gần đây.
"... Thật xin lỗi, thuê bao tạm thời không thực hiện được, xin quý khách vui
lòng..."
Không có gì bất ngờ, mấy ngày nay đều nhận được câu trả lời như vậy.
Không thể gọi được...
Cô giương mắt nhìn xa xăm, mây đen cuồn cuộn, mưa gió sắp tới: "A Đình, rốt
cuộc anh đang làm gì thế?"
Lại giấu giếm em chuyện gì sao?
Âm cuối phiêu tán trong không trung, nhưng không có người trả lời.
Đúng lúc này di động vang lên.
Đáy mắt Thẩm Loan lóe lên một tia sáng vui mừng, nhưng khi tầm mắt chạm
vào màn hình, nhìn thấy hai chữ "Chú nhỏ", tất cả lại quy về yên lặng.
"Alo."
Giọng điệu không được tốt lắm.
Đầu bên kia sững lại: "Ai chọc cháu à?"
"Chú nhỏ có chuyện thì cứ nói thẳng, giữa chúng ta không cần cố làm ra vẻ hay
diễn mấy thứ chú cháu tình thân dối trá buồn nôn ấy đâu."
"... 10 giờ sáng ngày mai làm lễ truy điệu cho ông cụ, tôi hy vọng cô có thể
tham gia." Dừng một chút rồi lại bổ sung: "Dùng thân phận người thân."
Thẩm Loan nhướng mày: "Di thể đã được vận chuyển về rồi sao?"
"Ừ. Ngày hôm qua đã hoả táng."
Cô cong môi: "Ngài hành động nhanh thật đấy."
"Đừng khịa nữa, có gì nói thẳng đi."
"Nếu ngài muốn tôi nói thẳng, vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Thứ nhất,
ông cụ ra ngoài để tránh nóng, trong sơn trang có bảo mẫu hầu hạ, có vệ sĩ trông
coi, sao lại nói không có chứ? Tôi đã xem qua báo cáo sức khỏe mà bệnh viện
cung cấp rồi, đầu năm nay, các chỉ số sức khỏe của ông ấy rất bình thường."
Thẩm Xuân Hàng: "Đã giao cho các chuyên gia khám nghiệm rồi, nhưng trước
mắt vẫn chưa rõ...nguyên nhân cái chết."
"Thứ gọi là Các chuyên gia" của ngài là ai? Bác sĩ bình thường? Hay là pháp
y?"
"Pháp y?! Cô muốn mổ bụng ông cụ mới cam lòng à?"
"Nếu ngài cũng cảm thấy nguyên nhân ông cụ chết rất kỳ quặc, vậy vì sao
không xem như một cuộc mưu sát rồi giao cho người có quyền uy trong phương
diện này để xử lý? Ví dụ như pháp y, cũng có thể là cảnh sát."