Miêu Miêu nhìn người đàn ông che trước mặt giống như tường thịt, không hề có
cảm giác bất ngờ.
Ngược lại, còn có một sự nhẹ nhõm "cuối cùng cũng tới", như trút được gánh
nặng.
Âu phục nam giày da, trang trọng hơn so với cách ăn mặc thoải mái ngày
thường, cũng càng lạnh lùng hơn, càng thêm cao không với tới.
Chỉ trong một giây, cô liền rũ mí mắt xuống: "Cổ đông Thẩm, có việc gì sao?"
Một câu "cổ đông Thẩm" khiến lòng Thẩm Xuân Hàng chùng xuống.
"Vì sao không gọi tôi là hiệu trưởng? Hoặc là... tên."
Người phụ nữ càng cung kính hơn: "Không dám."
"Em đang trách tôi?"
Miêu Miêu im lặng.
Ánh mắt người đàn ông ảm đạm, môi mỏng mím lại thành một độ cong ân
nhẫn, cuối cùng giọng điệu mềm xuống, lộ ra chút suy yếu: "... Dạ dày tôi lại
bắt đầu không thoải mái."
Từ góc độ này chỉ có thể thấy đỉnh đầu của người phụ nữ, cô dùng động tác cúi
đầu xuống, che dấu tất cả ánh mắt của mình.
Cho nên, Thẩm Xuân Hàng không biết vẻ mặt giờ phút này của cô là lo lắng,
hay là vui vẻ, là không đành lòng, hay là đờ đẫn.
Toàn bộ đều không có.
"Em có thể giúp tôi nấu một bữa cơm hay không? Tôi muốn uống canh cá."
Vào lúc anh cho rằng sẽ tiếp tục im lặng như vậy, bỗng nhiên Miêu Miêu nâng
mắt, con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt kinh ngạc của anh, gằn từng chữ
một ——
"Không, thể."
Thẩm Xuân Hàng kìm nén sự đau đớn đang lan tràn trong lòng, lúc mở miệng
mới phát hiện giọng nói sớm đã khàn khàn không nên lời: "Vì sao?"
"Tôi cảm thấy quan hệ hiện tại của chúng ta không nên quá thân thiết."
"Quan hệ gì?"
"Quan hệ thù địch."
Thân hình người đàn ông nhoáng lên một cái: "Là bởi vì Thẩm Loan?"
"Đúng!" Cô thấy ánh mắt anh lộ ra sự lạnh lẽo, tựa như ẩn giấu hai núi băng
không thể tan: "Anh rõ ràng biết tổng giám đốc Thẩm có ý nghĩa thế nào trong
lòng tôi, không nên hỏi vấn đề như vậy."
Bởi vì, đáp án rõ ràng đến mức không cần cô ấy khẳng định lại lần nữa.
Thẩm Xuân Hàng cười khổ: "Miêu Miêu, mong em công bằng một chút. Kéo
Thẩm Loan xuống ngựa đúng là kế hoạch của tôi, nhưng em cho rằng con bé bị
tổn thất lớn lắm sao?"
Người phụ nữ mím môi.
"Không có. Cô ấy không chỉ không bị tổn thấy, còn nhân cơ hội hạ gục tất cả
mọi người, lấy cao hơn báo cáo cuối ngày từ 5% đến 20% ngay lập tức không
cần trả giá, trong nháy mắt liền hoàn thành công. Lúc ấy em cũng thấy rồi, Lý
Phục đã sớm chuẩn bị tốt thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, trực tiếp lấy ra
khiến vài cổ đông kí tên. Điều này chứng minh cái gì?"
Ánh mắt Miêu Miêu hơi lóe.
"Điều này chứng minh, Thẩm Loan đã sớm dự đoán được tất cả, đến tôi cũng bị
tính kế. Kết quả hiện tại không phải đúng theo ý cô ấy sao? Em còn bất bình vì
cô ấy cái gì?"
Miêu Miêu nhíu mày.
"Người xấu là cô ấy, người tốt cũng là cô ấy; đồ tể là cô ấy, người bị hại vẫn là
cô ấy. Diễn tốt như vậy sao không đi làm diễn viên đi?"
Nói xong, xoang mũi phát ra một tiếng cười lạnh thể hiện sự khinh thường.
Miêu Miêu chưa bao giờ biết Thẩm Xuân Hàng cũng sẽ nói móc người như vậy.
Nhưng anh đã chọn sai đối tượng để châm chọc: "Ngài ra tay trước, chẳng lẽ
còn không cho phép người khác đánh trả? Không thể bởi vì cuối cùng cô ấy
thắng thì xóa bỏ ý định khiêu khích lúc trước của mình. Anh hùng không bàn về
thành công hay thất bại, nhưng cuối cùng không trốn thoát khỏi một từ "lý"."
Miêu Miêu nhìn anh, trong mắt mang ẩn chứa sự mỉa mai: "Giống như anh đánh
người trước, nhưng không thể đánh người lại bị đánh trả, chẳng lẽ bởi vì vết
thương của anh nặng hơn, chuyện này sẽ thành sai lầm của đối phương? Cổ
đông Thẩm, không biết anh có từng nghe qua câu này không—— trước khi
đánh giá người khác thì phải nhìn lại bản thân!"
Sắc mặt Thẩm Xuân Hàng tối sầm.
"Về sau chỉ sợ không thể giúp anh nấu cơm được nữa, bảo trọng." Lời nên nói
đều đã nói xong, Miêu Miêu xoay người rời đi.
Giây tiếp theo, cổ tay bị giữ lại, người đàn ông dùng sức kéo cô vào lòng, ôm
chặt lấy: "Em nói không làm thì không làm, xem tôi là gì?"
Vẻ mặt Miêu Miêu chợt thay đổi, thân thể cũng vì vậy cứng đờ: "Ngài buông ra
——"
"Đã nói sẽ nấu ăn một năm, trước đó em đã đồng ý rồi."
"Tôi đổi ý không được sao?" Thân thể người đàn ông dường như được làm bằng
thép, hai tay ôm cô, giống như kìm sắt.
"Không được."
"Ngài!" Mắt lộ ra vẻ căm ghét.
"Tôi làm sao?" Người đàn ông tức giận cười, nhưng nụ cười ấy ẩn chứa sự chua
xót và đau khổ thì chỉ có chính anh ta biết.
"Vô lại! Lưu manh!"
Thẩm Xuân Hàng sửng sốt: "Em mắng tôi cái gì?"
"Vô lại! Lưu manh!" Miêu Miêu cắn răng.
Ánh mắt người đàn ông sững sờ một lúc, lẩm bẩm nói: "Chưa từng có người
dùng hai từ này để mắng tôi."
Nhẹ nhàng quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Là tấm gương tốt cho người khác, phong cảnh tễ nguyệt.
Làm sao từng bị người khác chỉ trích chửi mắng giống như lưu manh ngoài
đường?
Miêu Miêu gấp đến mức sắp khóc, chỗ của hai người cũng không hề bí mật, có
thể gặp phải nhân viên của Minh Đạt bất cứ lúc nào.
Cô không khỏi gầm nhẹ: "... Anh không biết xấu hổ, tôi biết!"
Ngực người đàn ông cứng lại, chậm rãi buông ra.
Miêu Miêu lập tức cách xa hai mét, ánh mắt tỏ ra cảnh giác, giống như anh là
hồng thủy mãnh thú.
Thẩm Xuân Hàng giống như ăn phải hoàng liên, vị đắng từ miệng tràn đến tận
đáy lòng.
Trên mặt người con gái trước mắt toàn là sự phòng bị với anh, cuối cùng không
nhìn thấy sự ngưỡng mộ và kính trọng từng có.
"Thực xin lỗi," anh thấp giọng mở miệng: "Là tôi quá xúc động..."
Miêu Miêu nhìn anh, trong mắt có gì đó đang dần dần sụp đổ, cuối cùng chỉ còn
một sự trống rỗng: "Vì sao ngài lại biến thành như vậy?"
"Cuộc chiến ích lợi, chưa từng có đúng sai, chỉ có lập trường khác nhau.
Thương trường như chiến trường, em không thể chỉ đơn phương tấn công tôi,
việc này đối với tôi không công bằng."
"Anh sai rồi, tôi không phải người đứng xem, mà là người trong cuộc, chúng ta
đứng ở lập trường khác nhau, không thể nào làm được cái mà anh gọi là công
bằng."
Cô là người của Thẩm Loan, vào lúc Thẩm Xuân Hàng lựa chọn đứng đối lập
với Thẩm Loan, cũng có nghĩa đứng đối lập với Miêu Miêu.
Mỗi người đại diện cho quyền lợi khác nhau, thế nào là công bằng?
"Một bữa cơm cuối cùng..." người đàn ông đột nhiên mở miệng: "Đổi ảnh chụp
ngày hôm đó."
"Không cần thiết." Miêu Miêu lắc đầu.
Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng u ám, tựa như lắng đọng lại cái gì, lại cuồn cuộn
trào dâng gì đó, trầm giọng nói: "Nói như thế nào?"
"Có một số thứ đã không còn nữa, mấy tấm ảnh chụp có thể lưu lại cái gì?"
Chẳng qua chỉ là lừa mình dối người, trốn tránh hiện thực.
"Vậy thì giữa chúng ta... Bây giờ em định như thế nào?"
Mỗi một câu đều giẫm lên tự tôn, máu tươi rơi, mặc dù có thể sắp nghe được
đáp án chính mình không muốn, lại cũng vẫn không khỏi hỏi ra miệng.
"Chúng ta?" Miêu Miêu cười, hai đôi mắt đen nhánh sáng ngơi sau khi lau nước
mắt, lại mang theo vẻ mờ mịt và nghi ngờ tổn thương người vô hình hiện rõ
trước mắt anh.
Cô hỏi: "Giữa chúng ta từng có cái gì sao?"
Một đao thấy máu.
Cứng rắn đâm vào trái tim người đàn ông.
"A... Ha hả..." Thẩm Xuân Hàng cười nhẹ, kèm theo tiếng vang trong lồng
ngực, anh chậm rãi lắc đầu, tựa như tự giễu, lại giống như cảm khái: "Hóa ra,
giữa chúng ta ở trong mắt em là như thế này."
Trái tim Miêu Miêu run lên, có chua xót cùng với đau đớn lan tràn.
Cô quay đầu đi, không nhìn nữa, cố gắng lờ đi sự khác thường đó.
Bài học đầu tiên học được trên người Thẩm Loan, chính là học được cách che
giấu cảm xúc thật của mình, cho nên, dù cho trong lòng sóng to gió lớn như
nào, ngoài mặt cũng có thể không hề gợn sóng.
"Em trách tôi." Thẩm Xuân Hàng dùng câu trần thuật: "Tôi không tin chỉ là vì
Thẩm Loan, nhất định còn có lý do tôi không biết."
Miêu Miêu hít sâu, quay đầu lại, đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của
người đàn ông, bỗng chốc nở nụ cười.
"Lợi dụng tôi có phải rất đắc ý hay không? Từ trong miệng tôi chứng minh chủ
tịch Thẩm bất hòa với thành viên của hội đồng quản trị, thuận lợi cho anh liên
kết với bọn họ tạo thành ván sắt, cùng nhau chống địch."
Đổi lại người khác Thẩm Xuân Hàng có thể còn không tin được, không khỏi tùy
tiện hành động, rút dây động rừng, nhất định không dám gióng trống khua
chiêng, cũng không thể chính miệng dò hỏi thành viên khác trong hội đồng
quản trị.
Khẳng định bất hòa thì vẫ không sao, nhưng nếu không phải, sẽ có nguy cơ bại
lộ, khiến cho Thẩm Loan hoài nghi.
Cho nên, anh ta sẽ không làm như vậy.
Nhưng Miêu Miêu không giống vậy, cô là thân tín của Thẩm Loan, lại không hề
phòng bị với anh, trong lúc lơ đãng lộ ra tin tức cũng đủ để cho Thẩm Xuân
Hàng đưa ra phán đoán chính xác.
Lúc này mới có chuyện ở trên hội đồng quản trị kết hợp với các thành viên khác
kéo Thẩm Loan xuống khỏi vị trí tổng giám đốc.
"Anh lợi dụng tôi để đối phó người khác, tôi nguyện trung thành, đóng đinh tôi
trên giá chữ thập, cảm nhận sự hối hận và áy náy như thủy triều vọt tới - đủ tàn
nhẫn!"
Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng lóe lên, không giải thích, bởi vì, đều là sự thật.
Quả thật anh ta cố ý vô tình thử ý của Miêu Miêu, lấy được lời xác định quan hệ
của Thẩm Loan và cổ đông khác.
Sau khi biết rằng sự tồn tại của Thẩm Loan giống như niềm tin đối với Miêu
Miêu, anh vẫn cố chấp, không biết dừng tay.
Thậm chí cảm thấy may mắn tưởng cô ấy sẽ không phát hiện ra.
Từng bước sai, nguyên nhân của ngày hôm qua, kết quả của ngày hôm nay.
Anh ta cười khổ một tiếng đều thừa nhận tất cả!
"Vậy giữa tôi và em..."
Miêu Miêu ngắt lời anh, ánh mắt lạnh lùng: "Trước đây cái gì cũng không có,
hiện tại cũng không có, tương lai cũng không."
"Nếu một ngày tình cảm của con người có thể điều khiển được bằng lý trí, ngày
đó sẽ không sẽ có nhiều những mối tình đau khổ tan vỡ như vậy. Tôi không tin
anh có gì với tôi... cho dù là hận, nếu nói không có sẽ không có."
"Quả thật không thể. Nhưng tình cảm và nguyên tắc có quan hệ gì? Người trước
vĩnh viễn không thể lay chuyển người sau, chẳng lẽ em không phải như vậy
sao?"