Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 794




Đối với đáp án này, người đàn ông cũng không hề bất ngờ.

"Một khi đã như vậy, thì không bằng giao cho người hữu dụng, phát huy chúng

thành gía trị lớn nhất."

"Cái gọi là giá trị lớn nhất của anh, chính là để Thẩm Xuân Hàng kéo tôi xuống

ngựa, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà?"

Thẩm Khiêm nhíu mày: "Em nắm nhiều cổ phần nhất, không ai có thể đuổi em

khỏi Minh Đạt, mọi thứ như hôm nay không phải đều do em lựa chọn sao?"

Bán cổ phần, chia đều bảy phần ra bán, giá cả khác nhau, hoàn toàn tiêu sạch

vốn trong tay.

"Loan Loan, em có thể tùy hứng, nhưng là không thể ác nhân cáo trạng được."

Rõ ràng là lời chỉ trích, nhưng anh ta lại cười tủm tỉm nói ra, chỗ sâu nhất ánh

mắt lộ ra cưng chiều mà Thẩm Loan không muốn tìm tòi.

Cô cong cong khóe miệng: "Anh cũng là cổ đông lớn, mỗi năm ngồi chờ chia

hoa hồng, nếu tôi tự cắt đường lui, vậy anh là cái gì? Bất chấp tất cả hả? Hay

đoạn đuôi cầu sinh*?"

"Tôi không cho rằng mình có thể ép anh đến mức phải chuyển nhượng cổ phần,

trừ khi..."

Cô dừng lại.

"Trừ khi cái gì?" Người đàn ông rất có hứng thú truy hỏi.

"Anh chủ động từ bỏ!"

Ý cười Thẩm Khiêm trong mắt càng sâu: "Anh biết mà, cho dù che dấu tốt thế

nào thì cũng không thể gạt được em."

"Nguyên nhân gì?"

Thẩm Loan không hiểu.

Một người xem quyền kế thừa là điểm mấu chốt, không có thì không được,

nhưng lại thay đổi bất thường, cam tâm tình nguyện nhường lại mọi thứ, trừ

việc trúng tà hặc đột nhiên nổi điên ra, thì Thẩm Loan không thể nghĩ được lý

do nào khác.

"Em làm vậy thì tạm thời không chiếm được hoàn chỉnh, cũng không được trọn

vẹn."

"À... Tật xấu thật nhiều đấy!"

Thẩm Khiêm không tức giận, cười nhạt: "Vậy em thì sao? Nắm cổ phần thì có

thể được chia hoa hồng, mặc dù không làm tổng giám đốc, vậy mỗi năm cũng

thu được một khoản tương đối khả quan. Nhưng lúc em không thiếu tiền lại

nóng lòng muốn rút ra, vì sao thế?"

"Chú nhỏ muốn cá chết, tất nhiên tôi phải làm cho lưới rách." Lúc nói lời này

Thẩm Loan khẽ nhếch cằm, rất khí phách.

"Vậy sao?" Người đàn ông nhìn cô, giống như muốn xuyên thấu cả người cô:

"Để sảng khoái nhất thời, đây không phải phong cách của em."

"Cây có một lớp vỏ, người sống một khuôn mặt."

"Em không giống loại người hay xúc động." Anh ta cười rất dịu dàng, ánh mắt

lại bắn ra tia sáng.

"Vậy tôi là loại người nào?" Cô cong môi, rất ung dung.

"Phòng ngừa chu đáo, cẩn thận từng bước."

Thẩm Loan cười nhạo —

"Anh cũng quá để ý đến tôi rồi đấy."

"Không phải để ý em, mà là tin tưởng vào phán đoán của mình." Người đàn ông

vẫn nói chuyện với phong cách như cũ.

"Anh thấy rồi đấy, cổ phần tôi cũng bán rồi, từ nay về sau tôi không liên quan

đến Minh Đạt nữa."

"Sai rồi," Thẩm Khiêm vui vẻ, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy sung

sướng: "Là chúng ta đều không liên quan nữa."

Chúng ta...

Thẩm Loan nhịn không được lạnh người.

Trực tiếp mở miệng nói: "Ai là chúng ta với anh?"

Người đàn ông cũng không thèm để ý, vẫn cười nhạt.

"Có một chuyện khiến tôi rất tò mò."

Anh ta nhướng mày: "Nói nghe xem, có lẽ anh có thể giải thích nghi ngờ thay

em."

"Dương Lam đồng ý để anh làm như vậy à? Phải biết rằng, một khi buông tay,

Minh Đạt có thể sẽ không có phần của anh nữa."

Ánh mắt Thẩm Khiêm hơi lạnh: "Cổ phần đứng tên anh, anh có quyền xử lý

tuyệt đối."

"Vậy là Dương Lam cũng không biết?"

"..."

"Không..." Thẩm Loan rất nhanh dã phủ định suy đoán của mình: "Bà ta biết,

thậm chí còn đồng ý, nếu không sẽ không kích động Thẩm Xuân Hàng, cũng

không có tự tin để thuyết phục chú nhỏ."

Người đàn ông không nói lời nào, tương đương với cam chịu.

"Rất tốt, lòng dạ mẹ con các người đúng là không phải lớn bình thường."

Thẩm Khiêm nghe lời này của cô, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn lại

không nghe không ra cảm xúc chân thật.

Không biết là khen, hay là chê..

"Nhưng mà..." Thẩm Loan chuyển đầu: "Tôi vẫn giữ thái độ dè dặt với động cơ

của anh."

Ý cười Thẩm Khiêm ngập tràn khuôn mặt, sau đó chậm rãi tiến vào chỗ sâu

trong đáy mắt, đó sự tán thưởng không thèm che dấu: "Thật là nhóc con thông

minh."

Thẩm Loan nhíu mày.

Cô không thích loại giọng điệu ngả ngớn mang theo chút thân mật này.

Giống như giữa hai người có loại thân mật không thể cho ai biết, ngôn ngữ gần

như đang tán tỉnh.

"Anh nói cho đàng hoàng đi." Lạnh giọng nhắc nhở.

"Nói cho em nguyên nhân cũng không sao..." Giọng nói anh ta nhẹ nhàng: "Thứ

không thuộc về anh thì anh sẽ không với tay, bởi vì anh không thiếu, thậm chí

có thể kiếm được nhiều hơn, gấp hai, gấp ba..."

"Không có người nào ngại tiền nhiều đâu." Sự chú ý của Thẩm Loan đặt trên từ

"Không thiếu..." nên đã xem nhẹ câu "thứ không thuộc về anh." kia.

"Em cho rằng bất động sản Thiên Thủy tệ thế à?"

Trong mắt cô gái hiện lên vẻ tìm tòi: "Một ngày nào đó tôi sẽ biết nguyên nhân

thật sự."

"Được." Anh ta không biết giận mà cười cười, trong mắt di chuyển tia sáng

thâm tình: "Chờ ngày em tự tay vạch trần bí mật."

Nói xong, lại lẩm bẩm: "Hẳn là sẽ không quá xa... dù sao em thông minh như

vậy..."

Hôm nay Thẩm Khiêm có sự kỳ lạ không thể nói nên lời.

Nhưng Thẩm Loan không muốn tìm hiểu.

Cô ngầm có loại dự cảm, nếu như tìm hiểu thứ đó thì có khả năng khiến cô

không muốn nhìn thấy...

"Không có chuyện gì thì tôi đi trước."

Không đợi Thẩm Khiêm nói, cô đã xoay người rời đi.

Người đàn ông nhìn bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh của cô, lại cực kỳ xinh

đẹp trong bộ váy đỏ, đồng tử vốn đên nhánh lại càng thâm trầm.

Rũ mắt, cũng thuận thế ép xuống dã tâm đang bừng bừng và... Ngo ngoe rục

rịch của mình.

Rồi sau đó, nhẹ lẩm bẩm theo gió phiêu tán trong không trung, anh ta nói —

"Sớm muộn cũng có một ngày...Em sẽ biết... Chúng ta không phải là không

thể..."

"Đến lúc ấy, có lẽ em sẽ hiểu được... Tấm lòng của anh..."