Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 790




"Vừa rồi là có bảy vị cổ đông ra giá, tôi không nhớ lầm chứ?"

"Không... Không sai..."

Ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Loan đã không còn là người bình thường nữa,

mà giống như đánh giá một kẻ điên, con quái vật.

Chia đều bảy phần, nói cách khác, vừa rồi mỗi vị đổng sự ra giá đều có tư cách

mua cổ phần.

Đúng là "ai gặp thì có phần".

Còn về những người yên tĩnh xem tình hình, ngồi không nhúc nhích, có lẽ lúc

này đã ruột gan rối bời.

Dù sao từ góc độ của Thẩm Loan mà nói, cái mặt già kia của Lý Lập Đông đã

vô cùng đen.

"Chủ tịch Thẩm, bán cổ phần không phải là trò đùa, chia ra bán lẻ lại càng

không phải chuyện nhỏ, cô chắc chắn muốn làm như vậy sao?"

"Cổ đông Lý cho rằng tôi nói chưa đủ rõ ràng, muốn lặp lại lần nữa sao? Còn

nữa, tôi đã không còn là chủ tịch Minh Đạt nữa, không đảm đương nổi câu "chủ

tịch " của ngài đâu."

Khụ khụ...

Cổ đông vừa rồi tán thành bỏ phiếu mặc dù da mặt dày, nhưng ít nhiều cũng

không chịu nổi.

Vừa mới đuổi người ta, bây giờ còn muốn cổ phần...

Lý Lập Đông nhìn cô một cái thật sâu: "Đứng trên góc độ trưởng bối, tôi còn

một câu muốn khuyên cô, nghĩ lại cho kỹ."

"Cảm ơn. Nhưng mà tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi."

"Cháu gái ngoan, cháu làm vậy có phải hơi bất công không?" Thẩm Xuân Hàng

không cảm xúc, trong mắt không chút ý cười.

Cổ phần như nhau, những đổng sự khác chỉ cần ra giá vượt qua báo cáo cuối

ngày 5%, tám, mười, mười ba, mười lăm, là có thể mua được, mà anh ta lại phải

trả 20%!

"Chính miệng ngài ra giá mà, không phải sao?"

"Nhưng thứ tôi muốn là toàn bộ cổ phần."

"Ngài muốn, nhưng tôi có thể không bán, hoặc là không nhất định chỉ bán cho

ngài."

Người đàn ông cười lạnh: "Hóa ra thứ cô nói là "ai ra giá cao thì được" chỉ là

một lời nói suông."

"Ngài ra giá cao nên tôi cũng đã đồng ý bán cho ngài, chỉ là vấn đề nhiều hay ít

mà thôi, sao lại thành lời nói suông rồi?"

"Thẩm, Loan!" Nghiến răng nghiến lợi: "Nếu cô muốn chơi xấu trước phải xem

trường hợp nào trước đã chứ, nơi này không phải chỗ cô có thể tùy tiện giương

oai."

"Vậy sao?" Cô không tức giận, nhàn nhạt đảo qua mọi người: "Thẩm đổng nói

tôi chơi xấu, mọi người cũng cho rằng như vậy à?"

Trầm mặc một giây.

Cổ đông Hoàng mở miệng trước: "Tôi cảm thấy Thẩm... cách làm của cô Thẩm

không xấu. Cổ phần là của cô ấy, cô ấy muốn xử lý thế nào cũng được, những

người khác không có quyền xen vào."

Ông ta là người bắt được giá thấp nhất ở đây, cũng là người có có lời nhất, còn

ít hơn 15% so với giá Thẩm Xuân Hàng đưa ra, tất nhiên phải ôm lấy Thẩm

Loan rồi.

"Sao lại gọi là "chơi xấu" được? Dù là củ cải trắng thì giá cả cũng không giống

nhau, huống chi đây là cổ phần?"

"Dù sao ông chủ ra giá thế nào thì chúng ta trả như vậy, anh tình tôi nguyện, rất

công bằng mà!"

"..."

Mấy đổng sự ra giá thấp hơn Thẩm Xuân Hàng đều sôi nổi đứng sau lưng Thẩm

Loan.

"Chú nhỏ thấy sao?" Đây là thứ anh ta gọi là "đồng minh" đấy, chẳng qua cũng

chỉ là mấy dây leo, gió thổi hướng nào thì đung đưa hướng ấy.

Yếu ớt không chịu nổi một kích!

Thẩm Xuân Hàng: "Cháu giết địch một ngàn, tự tổn hại 800, vậy thì có ý nghĩa

gì không?"

"Có đấy..." Nhoẻn miệng cười, mặt mày cong lên: "Rất có ý nghĩa."

"Muốn khiến tôi chán ghét sao?"

"Cho nên ngài thấy buồn nôn rồi sao?"

Sắc mặt người đàn ông xanh mét.

Thẩm Loan cười lạnh: "Nếu ngài cảm thấy không công bằng thì có thể không

mua, tôi tin rằng các đổng sự khác rất vui lòng nhận lấy."

"Cô!"

"Cho nên chú nhỏ à, 20%, ngài mua hay là không mua?"

"... Mua!"

"Rất tốt!" Thẩm Loan bàn tay vung lên: "Lý Phục, đưa hợp đồng cho họ đi."

"Vâng." Lý Phục bình tĩnh tiến lên.

Hợp đồng?

Hợp đồng gì?

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Thẩm Loan chống tay trước bàn làm việc, hơi nghiêng người về phía trước, bên

môi hiện lên một nụ cười nhạt, trong tình huống này lại có chút làm người ta

không rét mà run.

"Đương nhiên là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần. Dựa theo lời tôi vừa nói,

điền vào hai bên mua bán cùng với giá cả tương ứng mua số cổ phần, các vị có

thể ký tên ngay tại đây, mà các vị chỉ cần chuẩn bị tiền sau đóchuyển vào tài

khoản chỉ định trong thời gian quy định, thì này bản thỏa thuận này lập tức có

hiệu lực."

Thẩm Xuân Hàng đột nhiên nâng mắt, kinh ngạc, ngạc nhiên, nghi ngờ, cảnh

giác, còn có vẻ đề phòng sâu sắc, rất nhiều cảm xúc đồng thời xuất hiện trên

khuôn mặt anh ta.

"Cô, sớm, đã, nghĩ, sẽ, bán, sao?!"

Thẩm Loan nhướng mày, gật đầu với Lý Phục, ý bảo động tác anh ta nhanh lên,

lúc này mới đảo mắt nhìn về phía Thẩm Xuân Hàng: "Ngài muốn chỉ chuyện

gì? Kéo tôi xuống ngựa? Hay là chuyện nhượng cổ phần?"

"Quả nhiên, cô đã sớm định bán cổ phần đi, chẳng qua hôm nay đúng lúc dựa

vào hình huống này..." Thẩm Xuân Hàng không biết nghĩ đến cái gì, nhất thời

hoảng hốt, giây lát sau lại hiểu ra, bỗng chốc thấp giọng bật cười: "Ha hả... Tôi

mưu đồ một phen, kết quả lại có lợi cho cô?"

"Chú nói gì thế? Để đi đến một bước này, tất cả đều là công lao của ngài đấy."

Thẩm Xuân Hàng: "..." Mẹ nó!

"Trước kia tôi đã nói rồi, ai làm tôi không thoải mái một phần, thì tôi sẽ trả lại

người đó ba phần. Hiện giờ thấy vẻ mặt này của ngài làm tôi rất vừa lòng."

"..."

Chia đều bảy phần là khái niệm gì?

Thẩm Xuân Hàng mua một phần trong đó, những người khác từng người cũng

mua một phần, giá trị tuyệt đối gia tăng, nhưng tỉ lệ tương đối giữa những người

này lại không có quá nhiều biến động.

Nói cách khác, Thẩm Xuân Hàng vẫn không thể có được quyền khống chế cổ

phần tuyệt đối.

Đây là nguyên nhân căn bản Thẩm Loan từ bỏ giá cao, cũng muốn nước mưa

dính đều vào mặt các đổng sự khác!

Nói đơn giản một chút — chính là ghê tởm Thẩm Xuân Hàng.

Muốn vị trí chủ tịch?

Được, cho anh.

Muốn cổ phần?

Cũng oke.

Còn về phần thứ bắt được vào tay là bảo bối hay là khoai lang phỏng tay, thì

Thẩm Loan cũng không dám bảo đảm.