Lý Phục có chút bất ngờ, thử thăm dò mở miệng: "... Tôi cũng đi?"
Ánh mắt Thẩm Loan rơi xuống khuôn mặt anh ta.
Hơi thở Lý Phục hơi dồn dập.
"Đương nhiên. Giao tiếp với Miêu Miêu một chút, chờ lát nữa anh ghi chép báo
cáo hội nghị đi." Nói xong, đứng dậy từ sau làm việc, nhanh chóng đi ra ngoài.
Lý Phục sững sờ tại chỗ, trong mắt kinh ngạc không che dấu được.
Ánh mắt thoáng rơi xuống người Miêu Miêu mang theo vài phần nghiên cứu.
Phải biết rằng trước đây, tuy rằng Thẩm Loan giữ lại người đã từng kẻ phản bội
tiếp tục làm việc như anh ta, nhưng vẫn luôn giữ thái độ như có như không—
Không quá khó xử, cũng không giao nhiệm vụ quan trọng.
Đừng nói đến việc ghi chép biên bản cuộc họp, ngay cả tham gia hội đồng quản
trị anh ta cũng không có tư cách.
Sao hôm nay lại...
"Cô không thoải mái à?" Anh ta hỏi Miêu Miêu.
"Có hơi." Cô gái xoay người cầm một xấp tài liệu, đưa qua: "Đây là tài liệu lát
nữa cần phải dùng đây, anh xem qua trước đi, phần thứ nhất là..."
9 giờ 15 phút, Thẩm Loan bước vào phòng họp.
Lý Phục và Miêu Miêu một trái một phải đi phía sau, một người mặc tây trang
giày da, khuôn mặt nghiêm túc, một người mặc áo sơ mi váy ngắn, ánh mắt
không gợn sóng, giống như hai lá chắn, lúc nào cũng có thể chuẩn bị tiến lên
bảo vệ chủ nhân.
"Các vị cổ đông, chào buổi sáng."
Trong đó có một vị cổ đông nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cười lạnh đập vào mắt:
"Không còn sớm nữa đâu, bình thường lúc này thì đều đã xong xuôi, vậy mà
hôm nay còn chưa bắt đầu."
Giọng nói có chút hung hăng.
Cũng cũng gián tiếp chứng minh có người để dựa vào.
Lấy đâu ra tự tin thế?
Vẻ mặt Thẩm Loan không thay đổi đảo qua Thẩm Xuân Hàng đang ngồi ngay
ngắn ở hàng đầu tiên.
Đó vốn là vị trí của Thẩm Khiêm.
Bỗng chốc, bên môi mở một nụ cười nhẹ: "Người tới không có ý tốt, chẳng lẽ
còn không cho tôi chuẩn bị một vài thứ sao?"
Vị cổ đông kia nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ quái dị, rồi sau đó không hề mở
miệng nữa, yên lặng như gà.
Toàn bộ quá trình, Thẩm Xuân Hàng đều nhìn thấy nhưng lại không nói một lời.
"Chú nhỏ." Thẩm Loan đột nhiên thay đổi họng súng, nhắm ngay anh ta: "Hôm
nay là chú gọi mọi người tới, nếu người đã đến đông đủ rồi thì còn có gì mà
không ngại nói thẳng nữa."
Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng lạnh nhạt đảo qua mọi người, lúc xẹt qua Miêu
Miêu cũng không hề dừng lại: "Tôi vốn dĩ cho rằng hôm nay tôi ngồi trên vị trí
này, thì ý tứ muốn biểu đạt cũng đã đủ rõ ràng rồi."
Thẩm Loan nhíu mày, bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
Giây tiếp theo —
"Nhưng có một số thứ vẫn không thể quá khó hiểu được, phải nói rõ ràng mới
được." Anh ta nhìn về phía Thẩm Loan, gằn từng chữ một: "Cổ phần trong tay
của Thẩm Khiêm đã toàn bộ chuyển sang danh nghĩa của tôi, hơn nữa với số cổ
phần vốn có, hiện giờ tôi là cổ đông lớn thứ hai của công ty."
Ánh mắt Thẩm Loan căng thẳng, mặc dù đã có dự cảm nhưng cũng bị hành
động này của Thẩm Xuân Hàng đánh cho trở tay không kịp.
"Thẩm Khiêm chuyển cổ phần cho chú?"
"Không sai." Anh ta lấy một phần tài liệu ra, đưa lên triển lãm cho mọi người
xem, tựa như Miêu Miêu đã từng làm vậy cho Thẩm Loan: "Đây là bản sao
chép của phần thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, nếu các vị đang ngồi ở đây
có nghi vấn gì thì có thể yêu cầu xem bản gốc, tôi sẽ sắp xếp luật sư cùng đi."
Ngay cả lời thoại cũng tương tự.
Bốp bốp bốp—
Thẩm Loan đột nhiên vỗ tay, dưới bầu không an tĩnh này thì có vẻ cực kỳ đột
ngột, cũng đặc biệt quái dị.
"Chú nhỏ, à không, hiện tại hẳn phải gọi là cổ đông Thẩm, đúng là rất giỏi tính
kế, rất giỏi mưu lược, trước đây vậy mà tôi chẳng nghe thấy chút tiếng gió nào."
Ý cười của Thẩm Xuân Hàng không giảm: "Nói vậy là hơi quá lời rồi."
"Cho nên, ngài chiếm ghế cổ đông lớn thứ hai, sau đó chuẩn bị làm gì nữa?
Hửm?" Thẩm Loan duy trì phong độ, chỉ là đôi mắt kia dường như một giây sau
đã bắt đầu mùa đông, chốc lát chỉ còn lạnh lẽo.
Thẩm Xuân Hàng nhìn thấu áp lực và phẫn nộ của cô, ý cười càng sâu: "Hiện
tại tôi chính thức đề nghị bãi bỏ vị trí chủ tịch của cô."
Thẩm Loan cười lạnh: "Đừng quên, chú có cổ phần thì tôi cũng có, lại còn
nhiều hơn chú đấy."
"Vậy à?" Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt: "Cổ phần trên danh nghĩa của tôi
đúng là không bằng nhiều bằng cô, nhưng còn có những cổ đông khác nữa, tất
cả chúng tôi cộng lại có lẽ cũng nhiều hơn cô nhỉ?"
Khuôn mặt Thẩm Loan đen lại, ánh mắt nhìm anh ta dường như đang bọc một
lưỡi dao: "Xem ra, hôm nay chú nhỏ quyết tâm muốn đấu đến cùng với tôi rồi."
"Chẳng lẽ không phải cô khởi đầu trước sao?" Giọng điệu người đàn ông nặng
nề, đáy mắt đen nhánh lập tức ấp ủ gió lốc.
Anh ta không ở công ty, thì không có nghĩa là không rõ Minh Đạt đã xảy ra
chuyện gì.
Anh ta không trở về nhà cũ, cũng không chứng tỏ anh ta hoàn toàn không biết
gì về nhà họ Thẩm.
Thẩm Xuân Hàng không hứng thú với quyền lực của công ty, đã sớm tự do ở
bên ngoài, an phận làm giáo viên dạy học, nhưng lúc cần thiết thì anh ta cũng có
thể thay thay quân phục, mặc áo giáp, cầm binh khí ra trận, hóa thân thành
chiến binh dũng mãnh nhất, nhắm lưỡi dao sắc bén nhất trong tay đâm vào tim
kẻ địch.
Cũng chẳng sợ kẻ địch này là đứa cháu gái anh ta đã từng rất tán thưởng, cũng
sẽ không nương tay chút nào cả.
"Tôi ủng hộ đề nghị của cổ đông Thẩm!" Có người gấp không chờ nổi nhảy ra.
"Tôi cũng ủng hộ!" Người thứ hai.
Sau đó người thứ ba, thứ tư...
Cuối cùng Lý Lập Đông cũng đứng ra, ánh mắt thâm trầm rơi vào trên mặt
Thẩm Loan, dường như mang theo vài phần than thở cùng tiếc nuối: "Tôi đồng
ý."
Cục diện trước mắt, Thẩm Xuân Hàng nghiễm nhiên đang được mọi người ủng
hộ, mà Thẩm Loan lại chỉ có một mình, đã đứng bên vách núi, nếu lui một bước
sẽ tan xương nát thịt.
Thẩm Xuân Hàng không dao động, lạnh nhạt nhìn thẳng phía trước.
Bỗng nhiên: "Ha hả..."
Thẩm Loan cười nhẹ, giờ phút này cuối cùng cũng hiểu được hàm ý thật sự
trong câu nói của Thẩm Khiêm lúc trước—
"Em quá cứng rắn."
"Nói dễ nghe một chút thì gọi là quyết đoán, nói khó nghe hơn thì chính là máu
lạnh vô tình."
...
"Có một số việc hăng quá sẽ hóa dở, đặc biệt là đối mặt với mấy lão già chết
cũng sĩ diện này. Hôm nay em giẫm mặt họ xuống đất, thì ngày mai có khả năng
bọn họ sẽ róc của em một lớp da."
"Anh không tranh quyền thừa kế với tôi?"
Anh ta nói: "... Anh không tranh, thì cũng sẽ có những người khác."
Hóa ra Thẩm Xuân Hàng chính là "những người khác" đó.
"Rất tốt! Ung dung thản nhiên, phản lại một kích, hóa ra chú nhỏ mới là người
che giấu sâu nhất trong nhà này.."
Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng lạnh xuống: "Không dám nhận."
Thẩm Loan đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, không có dáng vẻ tức hộc máu như
mọi người tưởng tượng, đôi mắt kia dường như lắng đọng ánh sáng u ám, không
gợn sóng.
"Nếu đây là lựa chọn của các vị, tôi đây cũng không thể nói gì hơn. Dù sao làm
một chủ tịch, mỗi ngày phải đối diện với mấy chục khuôn mặt có thể nói còn
già hơn trái cà, đúng là mất hứng."
"Các người không chê tôi phiền, nhưng tôi lại cảm thấy ghê tởm."
"Như bây giờ cũng tốt, Minh Đạt không còn chỗ cho tôi, tôi cũng sẽ không chết
dí ở lại đây, nếu muốn phá hủy, vậy thì phá hủy sạch sẽ một chút..."
Lúc này trên vai Thẩm Loan không còn gánh nặng, vậy sao không dốc hết sức
lực để nhảy nhót?
Lời nói ra không cần kiêng dè, cũng không cần cẩn thận, nghĩ gì nói đó, trực
tiếp nói cho mười mấy lão già ở đây tức đến xanh mặt, á khẩu không trả lời
được.
Thẩm Xuân Hàng nghe thấy lời nói phát tiết của cô, mày càng nhíu chặt.
Anh ta thà nhìn thấy dáng vẻ vững vàng trấn định, ngủ đông ẩn nhẫn của Thẩm
Loan, cũng không hy vọng thấy tư thế ngả ngớn, bất chấp tất cả như trước mặt
này.
Tục ngữ nói rất đúng, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.
Thẩm Loan bình tĩnh, chứng tỏ cô sẽ tính toán âm mưu mới, sẽ phản kích mạnh
mẽ hơn, ít nhất còn có kế hoạch chứ không xằng bậy.
Nhưng dáng vẻ điên cuồng không quan tâm đến gì này, lại không phải như dự
đoán của Thẩm Xuân Hàng, tựa như... một con chó đang nóng vội, chuẩn bị
nhảy ra khỏi tường.
Đây không phải mục đích của anh, ít nhất bây giờ vẫn chưa phải.
Nhưng tình hình đã thoát khỏi phạm vi khống chế của anh ta, phản ứng của
Thẩm Loan làm anh ta không thể nào xuống tay được, chỉ có thể bình tĩnh xem
tình hình, nhưng trong lòng đã có chút thấp thỏm.
"Phá hủy thật sạch sẽ..." Lý Lập Đông ngẫm lại những lời này, đột nhiên cả
người chấn động: "Cô có ý gì?"
Thẩm Loan nghĩ thầm trong lòng, ở đây vẫn còn một lão già biết suy nghĩ.
"Ý rất đơn giản, nếu mọi người đều không thích tôi, tiếp tục đợi cũng không thú
vị, dứt khoát cùng vứt hết tất cả cổ phần trong tay, đi thì cũng phải đi một cách
nhẹ nhàng chứ."
Hizzzz—
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.
"Có phải cô ta điên rồi không?! Vậy mà muốn vứt cổ phần?!"
"Cho dù không đảm nhiệm vị trí chủ tịchc nữa, cũng không thể tiếp tục tham dự
quyết sách của công ty, nhưng trong tay có cổ phần, mỗi năm đều có hoa hồng,
chỉ cần ngồi lấy tiền, nửa đời sau không lo cuộc sống. Chỉ có đầu óc bị lừa đá
mới có thể nói vứt là vứt thôi!"
Huống chi, cổ phần trong tay Thẩm Loan cũng không phải là con số nhỏ.
"Ôi, tính tình cô gái này cũng không nhỏ nhỉ, lại bắt đầu làm bậy rồi."
"Giận dỗi cũng không cần phải tự phá hủy tiền đồ của mình, việc hại người mà
chẳng có lợi cho mình này đúng là quá ngu ngốc!"
"Có phải cô ta bị sốt đến ngu rồi không?"
"..."
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, lời bàn tán không ngừng nghỉ.
Lý Lập Đông tuy đã quen nhìn sóng to gió lớn cũng không khỏi khiếp sợ mà
trợn hai mắt, đôi môi quá mức kích động mà không ngăn được run lên: "Cô, lặp
lại lần nữa đi, cô muốn làm gì?"
"Tôi nói —" Thẩm Loan mở miệng, ánh mắt trong trẻo: "Tôi muốn bán cổ phần,
ai ra giá cao thì được!"
"Cô... Thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Hành động theo cảm tình đều không phải là
việc sáng suốt."
Thẩm Loan nhướng mày: "Cổ đông Lý đang khuyên tôi à?"
"..."
"Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng mà tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu ở lại mà bị người
khác xem thường, thì không bằng bán hết đi."
"Cô!" Lão già kia gấp đến đỏ mắt.
"Sao thế, không hy vọng tôi bán à? Yên tâm, chỉ cần ra đúng giá, chắc chắn
người đầu tiên mà tôi suy nghĩ đếnsẽ là ngài."
Lý Lập Đông: "..."
Cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc Thẩm Loan bán cổ phần, chỉ là không
hiểu sao có loại cảm giác không ổn.
Một khi Thẩm Loan không nắm cổ phần nữa, vậy có nghĩa từ nay về sau cho dù
Minh Đạt có méo tròn hay vuông cũng không liên quan đến cô nữa, cô lùi về
phía sau quá dứt khoát, dứt khoát đến mức khiến người ta nghi ngờ mục đích
thật sự của cô.
Loại cảm giác này tựa như...
Minh Đạt là củ khoai lang phỏng tay nên Thẩm Loan vội vã ném đi, mà mọi
người lại muốn cướp..
Không có bất kỳ căn cứ nào đáng tin, nhưng Lý Lập Đông lại nhịn không được
mà nghĩ như vậy.