Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 784




Cảm nhận được thần kinh cảnh giác của người phụ nữ từ từ thả lỏng, Thẩm

Xuân Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy... Chúng ta bắt đầu đi?"

"Không vội." Thẩm Xuân Hàng giữ lại tay giơ lên một nửa định chụp tự sướng

của cô: "Còn thiếu một người."

Miêu Miêu: "?"

Thiếu một người?

Ai?

Ba phút sau, sự nghi ngờ của cô mới được giải đáp.

"... Nhiếp ảnh gia?" Ánh mắt lướt qua SRL cấu hình cao trong tay đối phương,

bên trong túi vải bên hông tất cả đều là ống kính, rậm rạp.

"Hiệu trưởng Thẩm, rất vui khi được gặp anh." Người nọ tiến lên, chủ động bắt

tay với Thẩm Xuân Hàng.

Vừa bắt tay liền bỏ ra, ngược lại anh nhìn về phía Miêu Miêu, mỉm cười giới

thiệu: "Đây là nhiếp ảnh gia Chery, rất giỏi chụp ảnh người, vừa lúc hôm nay

anh ấy có rảnh, tôi bảo anh ấy đến giúp chúng ta chụp ảnh, không chỉ một bức,

cô muốn một trăm bức đều được."

"Cảm ơn hiệu trưởng!" Miêu Miêu đã hưng phấn đến mức sắp không thở nổi.

Tất cả cảm giác trước mắt này tựa như một giấc mộng, vườn trường là giả, rừng

trúc là giả, ngay cả người đàn ông bên cạnh phải chụp ảnh cùng cô cũng là giả.

Ngủ dậy một giấc, mộng đẹp vỡ nát...

"Ngẩn người làm gì? Nghĩ kĩ cách tạo dáng rồi chứ? Muốn tôi phối hợp như thế

nào? Hả?"

Miêu Miêu chợt hoàn hồn, trước mắt là khuôn mặt mỉm cười của Thẩm Xuân

Hàng, trái tim treo lơ lửng trên không lập tức hạ xuốngKhông phải mơ, là sự thật!

Lúc nhiếp ảnh gia giơ chiếc SRL lên, Miêu Miêu một tay ôm hoa, một tay khác

đột nhiên khoác lên khuỷu tay Thẩm Xuân Hàng, nghiêng nghiêng đầu về phía

anh, nởmột nụ cười rực rỡ đến cực điểm.

Tách ——

Tiếng chụp hình vang lên, hình ảnh dừng ở hình ảnh như vậy.

Ánh mặt trời, rừng trúc, gió nhẹ, hoa tươi, còn có nữ sinh mặc đồ cử nhân, còn

có hiệu trưởng trẻ tuổi mặc áo sơ mi quần tây, tươi cười ôn nhuận.

Khoảnh khắc đó, tất cả nuối tiếc trong lòng Miêu Miêu đều được đền bù, tất cả

sự theo đuổi đều được đền đáp.

Cô đã từng ngưỡng mộ một người đàn ông, xem anh ấy như một vị thần, chỉ

dám nhìn từ xa, chỉ sợ tới gần một bước cũng là không tôn trọng anh ấy.

Hiện giờ cô đứng bên cạnh người đàn ông này, lấy tư cách là học sinh, là bạn

bè, có thể nói chuyện trời đất với anh ấy, có thể ăn cùng bàn với anh ấy.

Tương lai trong lòng cô sẽ tiếp tục mang theo sự ngưỡng mộ và kính trọng, giữ

nguyên khoảng cách hiện tại, từ góc nhìn của người ngoài cuộc nhìn thấy anh

ấy bình an khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ.

Như thế là đủ rồi!

Nhiếp ảnh gia: "Tốt lắm, cô gái này, cười rộ lên thật xinh đẹp."

Miêu Miêu cong cong mặt mày: "Cảm ơn."

"Tôi ăn ngay nói thật."

Nếu cẩn thận quan sát liền sẽ phát hiện, mặt mày hiệu trưởng Thẩm ở bên cạnh

giờ phút này tràn đầy kiêu ngạo, tuy rằng rất nhẹ, lại thật sự có.

"Hai vị muốn đổi dáng hay không, chụp thêm mấy tấm?"

Miêu Miêu có chút động lòng, vừa lúc lúc này Thẩm Xuân Hàng hỏi cô: "Muốn

không?"

"Muốn!"

Anh ta thấp giọng cười, hướng về phía nhiếp ảnh gia nói: "Vậy phiền anh giúp

chúng tôi chụp thêm mấy tấm."

"Không thành vấn đề! Đề nghị động tác tiếp theo sẽ như vậy..."

Không hổ là người Thẩm Xuân Hàng tìm tới, ngoài việc chụp ảnh, ngay cả

hướng dẫn cách tạo dáng cũng khá tốt.

Nghĩ đến giữa hai người không phải quan hệ yêu đương thường thấy, mà thầy

trò, đối với tư thế yêu cầu cũng tương đối nghiêm khắc, đã không thể quá mức

suồng sã, lại không thể quá mức xa lạ.

"... Đúng, hiệu trưởng đứng, học sinh tiến lên đưa hoa cho anh ấy, nhớ rõ phải

biểu hiện ra dáng vẻ sợ hãi lại tò mò."

Vốn dĩ không cần cố ý giả vờ, vẻ mặt Miêu Miêu chỉ cần diễn chút là có thể, cô

ấy đối Thẩm Xuân Hàng vốn là ngưỡng mộ mang theo kính sợ, tò mò từ bên

trong.

Diễn tả đầy đủ sự tôn trọng và ngưỡng mộ của một học sinh đối với thầy giáo

và fan girl đối với thần tượng

Cách màn ảnh nhiếp ảnh gia cũng có thể nhận ra được sự thỏa mãn và sự

ngưỡng mộ như sắp tràn ra trong mắt cô ấy.

Đúng là xem như là thần, là mị lực mà chỉ cá nhân hiệu trưởng Thẩm có.

Quá trình chụp ảnh cũng không lâu, khoảng hai mươi phút.

Sau khi kết thúc, nhiếp ảnh gia cất máy ảnh đi: "Phiền hai vị để lại địa chỉ, ảnh

chụp sẽ lập tức được gửi qua ngay khi rửa xong."

Thẩm Xuân Hàng để lại địa chỉ chung cư.

Miêu Miêu không có gì ý kiến, dù sao mỗi tuần cô đều qua đó, rất tiện lấy.

"Vậy tôi đi trước."

Thẩm Xuân Hàng tiễn anh ta.

Nhiếp ảnh gia liên tục xua tay: "Ngài dừng bước."

Thẩm Xuân Hàng không hề miễn cưỡng.

Có thể để anh ta đích thân tiễn, xác thật không nhiều lắm.

Bên kia, Miêu Miêu đã cởi đồng phục học sinh ra, tháo mũ xuống xếp lại gọn

gàng: "Cái này trả lại cho ai?"

"Cứ đặt ở trên ghế đá bên kia, tí nữa sẽ có người tới lấy."

Miêu Miêu "À" một tiếng, nghe lời làm theo.

Chờ hai người sóng vai đi ra cổng trường, mây hồng đã nhuộm hồng nửa bầu

trời.

Tự do trôi nổi, giống như một lớp vải mỏng được khảm viền vàng, chiếu ra một

vầng sáng nhàn nhạt.

Thẩm Xuân Hàng: "Buổi tối ăn gì?"

Miêu Miêu: "Giữa trưa còn dư lại..."

"Đi! Về nhà!"

Hai người hớn hở ra khỏi cửa, lại hấp tấp trở về.

Bữa tối còn đồ dư lại giữa trưa, lại làm hai món mới, có điều hương vị đều

thanh đạm.

Ngay từ đầu Thẩm Xuân Hàng chỉ gắp món cá cay, thỉnh thoảng mới chuyển tới

thịt kho tàu.

Miêu Miêu nhướng mày, lạnh lùng nhìn anh một cái: "Thức ăn chay làm sạch

ruột, giúp tiêu hóa dạ dày và cân đối dinh dưỡng."

"... Ồ." Chiếc đũa trong tay người đàn ông lập tức thay đổi phương hướng,

nhắm ngay đĩa khoai mỡ xào nấm mà hạ xuống.

Gắp lên một miếng khoai bỏ vào miệng: "Ăn ngon."

Lúc nói chuyện, đôi mắt nhỏ mang theo chút ý tranh công

Miêu Miêu: "..." Nam thần, xin hỏi anh là trẻ con à?

Sau khi ăn xong, Thẩm Xuân Hàng rửa bát, Miêu Miêu vừa mới bắt đầu ngồi ở

trên sô pha nghỉ ngơi, nghĩ nghĩ, đi vào phòng bếp.

"Em vào làm gì?" Phản ứng người đàn ông rất lớn.

"Giúp đỡ."

"Không cần em..." dừng một chút: "Hay là nói, em cảm thấy tôi đến bát cũng

không biết rửa?"

Cười như không cười, dưới sự ôn nhuận che dấu chế nhạo, không những không

ảnh hưởng gì tới khí chất quân tử nhẹ nhàng của anh, ngược lại càng thêm mị

lực.

Ánh mắt Miêu Miêu hơi lóe, phải thừa nhận trong nháy mắt ấy liền bị mê hoặc.

Cô đi đến bên cạnh người đàn ông, cởi khăn vải khô treo ở một bên cầm trong

tay, Thẩm Xuân Hàng rửa xong bát, đưa cho cô, để cô lau khô.

"Không phải cho rằng anh sẽ không, mà cảm thấy hai người sẽ nhanh hơn."

"Có thể nhanh hơn bao nhiêu?"

"Hai phút? Năm phút?" Miêu Miêu nhướng mày, ngoài miệng đáp lại, động tác

lại không chậm.

Bát đĩa lau xong đặt ở một bên, sau đó phân loại bỏ vào tủ khử trùng.

Ngay ngắn trật tự, đâu vào đấy.

"Được rồi" Thẩm Xuân Hàng lau khô tay, đỡ lấy đầu vai người phụ nữ, thoáng

dùng sức đẩy ra bên ngoài: "Em đi ra ngoài trước đi, còn lại tôi có thể thu dọn

được."

Cả người Miêu Miêu cứng đờ, quay đầu nhìn vẻ mặt người đàn ông.

Nhưng thấy vẻ mặt anh thản nhiên, mặt mày lỗi lạc, giống như cái động tác này

không có ý gì khác, tựa như trưởng bối đối với vãn bối, hòa ái lại hiền từ, chỉ

kém nói một câu: Đi đi đi, ra bên kia chơi đi.

Trái tim bay bổng của Miêu Miêu dần dần hạ xuống, âm thầm thở phào.

Lặng lẽ cảnh cáo bản thân: Ảo tưởng quá nhiều là bệnh...

Nếu Thẩm Xuân Hàng biết ý nghĩ giờ phút này của cô, đoán chừng sẽ rủa thầm

một tiếng, buồn bực đến nôn ra máu: Thần con mẹ nó trưởng bối, hiền từ em gái

em!

Cứ như vậy, Miêu Miêu bị "mời" đi ra ngoài.

Ngồi vào phòng khách trống không trong chốc lát, Thẩm Xuân Hàng cũng đi ra,

vừa đi vừa hạ tay áo sơ mi được xắn lên, một cái động tác bình thường như vậy

đều được anh làm một cách ưu nhã, cảnh đẹp ý vui.

"Còn tạp dề chưa cởi." Miêu Miêu chỉ chỉ.

Người đàn ông nhướng mày, bước tới trước mặt cô.

Một bóng người chiếu xuống, Miêu Miêu theo bản năng nâng mắt, lại đột nhiên

không kịp dự phòng rơi vào đáy mắt sâu thẳm của người đàn ông, tựa như rơi

vào biển sao mênh mông.

Thẩm Xuân Hàng xoay người.

Miêu Miêu đã hiểu, giúp anh tháo nút thắt ra, người đàn ông thuận thế kéo qua

đầu, vo thành một đống, tùy tay ném sang một bên.

"Xem phim không?" Anh hỏi.

"Có phim gì?"

"Đây" Người đàn ông hơi hất hàm lên: "Tự chọn đi."

Lúc Miêu Miêu đang chọn, anh liền đi kéo rèm, sau đó đặt thiết bị đa truyền

thông xuống.

Lập tức một rạp chiếu phim gia đình xuất hiện.

"Uống gì đó không?"

Miêu Miêu nhìn cốc có chân dài trước mắt, rượu đỏ hơi lắc lư, lại hướng lên

trên theo cánh tay, là mặt mày người đàn ông mỉm cười ôn nhu.

Ma xui quỷ khiến mà cô gật gật đầu, duỗi tay tiếp nhận.

Khi đoạn phim mở đầu vang lên, hai người đã ngồi vào chỗ của mình, chiếc ghế

sofa tiện dụng được mở ra, tạo thành dáng nửa năm, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ

trong tay, màn hình chiếu trở thành nguòn sáng lập lòe duy nhất trong bóng

đêm.

Miêu Miêu chọn một bộ phim tình yêu kinh điển của nước F, giá trị nhan sắc

của nam nữ chính ngang nhau, cốt truyện cũng khá ngược.

Cho nên, phim nhựa vừa mới bắt đầu cô bèn chăm chú xem, càng xem về sau

càng thích thú.

Mà Thẩm Xuân Hàng đã sớm nhớ kỹ cốt truyện trong lòng, nữ chính dù đẹp sao

có thể so được với người trước mắt?

Anh ngửa đầu uống rượu, mí mắt buông xuống, thật ra lại nhìn người phụ nữ

bên cạnh xuyên qua miệng ly.

Sườn mặt với đường cong nhu hòa, quầng sáng chiếu rọi dưới ánh mắt chuyên

chú, cùng với đôi môi đỏ mọng hơi mím chặt ở điểm cốt truyện, còn có má lúm

đồng tiền nhỏ trên gương mặt như ẩn như hiện theo động tác này, tóc dài vén

hờ, vài sợi rũ xuống bên mái...

Tất cả mọi thứ đều ảnh hưởng tới tâm trí của người đàn ông.

Tầm mắt cuối cùng không thể rời ra