Khụ khụ khụ...
Lời này vừa nói ra, Miêu Miêu trực tiếp sặc đến mức hai má đỏ bừng.
Thẩm Xuân Hàng nhanh chóng lấy miếng thanh long đang cắn dở trong tay cô
ấy xuống, khẽ vuốt sau lưng giúp cô ấy thuận khí.
"Em chậm một chút... Sao ăn mà cũng giống trẻ con thế? Còn bị sặc nữa?"
Miêu Miêu khụ đến càng mạnh hơn.
Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông dán sau lưng cô ấy, hơi nóng không
ngừng tiến vào lỗ chân lông cách một lớp quần áo, dường như tới gần núi lửa,
lại giống như đang ngâm mình trong dung nham.
Hơi thở Miêu Miêu dồn dập, tim đập cực nhanh.
"Uống miếng nước nào." Người đàn ông nói rồi trực tiếp đưa đến miệng cô ấy.
Miêu Miêu: "!" Nam thần, anh mà cứ dịu dàng như vậy thì sẽ giết chết tôi đấy...
"Ngẩn người gì đấy? Uống."
"Chuyện đó... Tôi có thể tự uống." Nói xong cướp lấy ly nước, ngửa đầu uống
hết.
Giây tiếp theo lại bị Thẩm Xuân Hàng bắt cổ tay, đối diện với ánh mắt đen
nhánh của người đàn ông, Miêu Miêu hơi ngốc.
"Sao, sao thế?"
"Uống chậm một chút."
"...Ồ."
Miêu Miêu uống xong, người đàn ông thuận tay nhận ly để lên trên bàn trà, mặt
mày ôn hòa, âm sắc dịu dàng: "Đỡ hơn chưa?"
"Không sặc, chỉ là...có chút không kịp phản ứng."
"Hả?" Người đàn ông nhướng mày: "Không kịp phản ứng chỗ nào?"
Ánh mắt Miêu Miêu hơi lóe, thử nói: "Bạn trai? Tiểu tình nhân?"
"!À ừm."
"Ngài... Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Sắc mặt như thường.
Khuôn mặt Miêu Miêu rối rắm: "Nhưng..."
"Tôi nói rồi, em có thể đề xuất bất cứ yêu cầu nào." Bao gồm cả việc nói anh
làm bạn trai em, hoặc là khụ khụ... tiểu tình nhân.
"Thật sự yêu cầu nào cũng được à?"
Thẩm Xuân Hàng nhìn cô ấy chăm chú, ý vị sâu xa: "Đương nhiên."
Tròng mắt Miêu Miêu chuyển động, rơi vào trầm tư.
Người đàn ông cũng không thúc giục, anh ta đã đưa cơ hội tốt như vậy lên trên
tay cô ấy rồi, hẳn là sẽ tận dụng thật tốt... nhỉ?
"Tôi nghĩ kỹ rồi." Miêu Miêu ngồi thẳng, khuôn mặt trịnh trọng cùng với tấm
lưng thẳng, dáng vẻ như đang đi họp.
Hai mắt Thẩm Xuân Hàng sáng ngờ, tuy đã cố gắng khống chế, nhưng vẫn
không thể không lộ ra một tia nông nóng: "Em nói đi."
"Tôi có thể xin ngài..." Lông mi run rẩy, lắp bắp nói.
Mắt người đàn ông hiện lên tia cổ vũ.
Miêu Miêu hít sâu: "Chụp một tấm ảnh tốt nghiệp chung với tôi không."
Hả?
Sau một lúc lâu, Thẩm Xuân Hàng mới tìm lại được giọng nói của mình, chẳng
qua nghe thế nào cũng đều lộ ra một chút chua xót và buồn bực: "... Tốt nghiệp,
chụp ảnh chung?"
Miêu Miêu gật đầu: "Trong ngày lễ tốt nghiệp, không có chụp ảnh riêng với anh
nên làm tôi tiếc nuối đến bây giờ. Nếu anh nguyện ý phối hợp với tôi chụp một
tấm nữa, thì tôi sẽ tiếp tục cho nấu cơm cho anh nửa năm nữa."
"Cứ như vậy sao?"
Ối...
Nhìn sắc mặt hơi đen của người đàn ông, trong lòng Miêu Miêu hơi run: "Nếu
không... tôi đổi một chuyện khác nhé?"
Lại đổi thành cái gì thế?
Thẩm Xuân Hàng: "..."
"Nếu anh ngại phiền thì chúng ta có thể không đến trường học, dùng di động tự
chụp một tấm ở đây cũng được." Dừng một chút: "Được không?"
Khóe miệng anh ta giật giật: "Chắc chắn chỉ có yêu cầu này, không có chuyện
khác à?"
"Không phải anh nói chỉ có một chuyện sao?"
"..."
Miêu Miêu nhìn khuôn mặt càng ngày càng đen của anh ta, thật sự rất bối rối—
cô ấy nói sai gì à, hay làm sai chuyện gì?
Thẩm Xuân Hàng: "Nếu tôi cho em thêm một đề nghị?"
"Hả? Không được đâu..." Miêu Miêu nhấp môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không
làm mà đòi ăn, tôi không thích lắm đâu."
Hiệu trưởng Thẩm: "..." Tôi gặp được chuyện quái gì thế này?
Sau một lúc lâu: "Được, tôi đồng ý."
"Thật à?!" Miêu Miêu giương mắt, mắt mắt tỏa sáng.
Tâm trạng vốn đang hậm hực của Thẩm Xuân Hàng cũng tươi đẹp hơn, thôi,
chẳng qua em ấy chưa thông suốt mà thôi, sau này tìm cơ hội là được.
"Thật hơn vàng, đi thôi!"
"Đi?" Miêu Miêu sững sờ: "Đi đâu?"
"Không phải muốn chụp chung ảnh tốt nghiệp à? Chẳng lẽ em định " tốt nghiệp "
ở nhà?"
"Ồ..."
"Cô ngốc," Người đàn ông bật cười: "Đến khu rừng tốt nghiệp."
Cho đến ngồi khi trên ghế phụ, chiếc Mercedes màu đen chạy vững vàng trên
đường, Miêu Miêu vẫn mờ mịt không biết làm sao.
"Hiệu trưởng, Thẩm, chúng ta đang đến học viện Khởi Hàng sao?" Cô ấy
nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang thành thục lái xe nơi ghế lái.
"Ừm."
40 phút sau, hai người đứng giữa "Rừng tốt nghiệp" nổi tiếng của học viện Khởi
Hàng.
Giữa hè nắng gắt, trời xanh mây trắng.
Rừng trúc xanh um tươi tốt tỏa xuống bóng râm rất rộng.
Gió thoảng qua, làm cho hơi nóng ở nơi này cũng từ từ trở nên dịu hơn, mang
theo vài phần sảng khoái dễ chịu.
Cũng không biết Thẩm Xuân Hàng lấy bộ đồng phục cử nhân ở đâu ra, còn có
mũ vuông nữa.
"Thay đi, theo số đo của em đó."
Quả nhiên —
Sau khi Miêu Miêu mặc xong, rất vừa.
Nhưng mà...
Động tác sửa lại cổ áo hơi sững lại: "Sao anh biết số đo của tôi?"
Thẩm Xuân Hàng: "Tôi có mắt."
"Nhìn là có thể phán đoán?"
"Nếu không thì làm sao? Không có thước dây để đo, cũng không thể trực tiếp
dùng tay sờ."
Dùng, tay, sờ?!
Da đầu Miêu Miêu căng thẳng, hai mắt trợn tròn, mà lúc cô ấy nhìn về phía đối
phương, lại phát hiện mặt người nào đó vẫn như thường, hiển nhiên chưa ý thức
được câu nói kia có bao nhiêu mập mờ.
Chỉ vậy thôi, nhưng đúng là cô ấy chuyện bé xé ra to.
Người ta căn bản không để trong lòng, nhưng cô ấy lại cứ canh cánh, lập tức có
loại xấu hổ vì... lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nếu nghĩ kỹ hơn thì lời nói kia cũng không sai— đúng là không có thước dây
do, cũng thật sự không thể dùng tay sờ được.