Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 781




Người đàn ông nhìn thấu sự mê ly và bàng hoàng trong mắt cô gái, cũng biết

nếu tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta lại không né tránh,

thậm chí trên khuôn mặt đang mỉm cười còn giấu một tia cổ vũ.

Ngay lúc hai mảnh môi còn chưa đến một cm, phòng bếp truyền đến tiếng tích

tích, lập tức xua tan tất cả kiều diễm và mập mờ.

Ánh mắt Miêu Miêu đột nhiên tỉnh táo hơn, lùi sau hai bước giống như điện

giật: "Cơm chín rồi, tôi đi xem..."

Nói còn chưa dứt lời, đã chạy trối chết.

Thẩm Xuân Hàng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cô gái co quắp hoảng hốt không

biết theo ai, một nụ cười khổ kéo trên khóe miệng.

Cá cay, thịt kho tàu, cánh gà om, lòng trắng xào ngó sen, cộng thêm một bát

canh trứng rong biển liên tục được bày ra bàn.

Thẩm Xuân Hàng phụ trách lấy chén đũa: "Xong rồi."

Miêu Miêu: "Ăn thử đi."

Người đàn ông cầm đũa, không chút do dự, trực tiếp duỗi về phía cá cay.

Đáng tiếc, còn chưa đến đã bị Miêu Miêu chặn lại, một chén canh được đẩy đến

trước mặt anh ta: "Uống trước, sau đó ăn món khác."

"...Ồ." Hiệu trưởng Thẩm trước nay luôn nghiêm túc lúc này lại giống như học

sinh không biết giận, cúi đầu, ngoan ngoãn uống hết..

Mặt Miêu Miêu khẽ cong, suýt chút nữa nhịn không được mà dùng tay xoa đầu

anh ta, tựa như xoa lông mèo, còn nói thêm một câu: "Thật nghe lời ~"

Cũng may, cô ấy kịp thời phanh lại, khống chế được cái tay đang ngo ngoe rục

rịch.

Thẩm Xuân Hàng không chú ý tới khuôn mặt rối rắm của cô ấy, bởi vì tất cả

chú ý đều đổ vào mấy món ngon trước mắt.

Lát cá cay tươi mới ngon miệng, vị cay nơi đầu lưỡi giống muốn từ thực quản,

đốt dọc xuống đến dạ dày, không có xương, thậm chí chút mùi tanh cũng không

có.

Thẩm Xuân Hàng ăn miếng thứ nhất, đã nhịn không được lại gắp lần thứ hai:

"Đây là cá gì thế?"

"Cá trê, vùng Thục lại gọi là Giang Đoàn, ở Ma Đô hình như gọi là... Cá

Chuôt?"

Bashu, còn được gọi là đất Thục, dùng để chỉ lưu vực Tứ Xuyên và các khu vực

lân cận. Nó nằm ở phía tây nam Trung Quốc, bao gồm Tứ Xuyên, Trùng Khánh

và các khu vực lân cận, cụ thể là phần trung tâm và phía đông của tỉnh Tứ

Xuyên và phần lớn Trùng Khánh cũng như nam Thiểm Tây và tây Hồ Bắc.. Cư

dân chính là người Hán, cũng là một phần của khu vực Hán. Trong lịch sử, khu

vực Bashu, Hanzhong và Guanzhong là chiến trường của các triều đại phong

kiến Trung Quốc cổ đại.

"Tôi biết rồi, nụ hôn dài*."

*Phát âm giống Cú mõm dài (danh pháp khoa học: Leiocassis longirostris) là

một loài cá thuộc họ Corydidae. Cơ thể thuôn dài, phía trước mập mạp, phía sau

phẳng. Đầu lớn hơn một chút, phần sau nhô cao, không có da che phủ, xương

sống chẩm trên gồ ghề và để trần. Nụ hôn nhọn và nổi rõ, thon dần. Phần dưới

của miệng cong. Môi dày. Hàm trên nhô ra khỏi hàm dưới. Mắt nhỏ, chếch về

bên và rìa mắt không rảnh, bị màng bao che. Đôi mắt mở to và nâng lên. Râu

mũi nằm ở rìa trước của lỗ mũi sau, đầu sau đến rìa trước của ổ mắt. Các lỗ

mang lớn. Màng nang không nối với eo mang. Những chiếc lưới mang nhỏ. Cơ

thể nhẵn không có vảy.

Miêu Miêu thay anh ta gắp một miếng thịt kho tàu: "Đừng chỉ ăn một món, nếm

thử món khác đi."

"Được." Mỉm cười cưng chiêu, rất biết nghe lời.

Miêu Miêu lại có chút không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt như vậy, mặt không

biểu cảm tránh đi.

Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống, nhai kỹ nuốt chậm: "Món này ăn cũng

ngon."

Phần thịt ba chỉ ngon nhất thì phải với tỉ lệ mỡ nạc 4:6, để mua được phần ngon

nhất mà Miêu Miêu đã phải chạy đến hai siêu thị, ba khu chợ, cuối cùng tìm

được ở một quán bán thịt lợn nhỏ trong tiểu khu.

Từ nhổ lông, sau đó nướng da, sau đó lại đến rửa sạch để ráo, cuối cùng nấu

cách thủy, toàn bộ quá trình đều do cô ấy tự mình làm.

Lúc làm hoàn toàn dựa theo khẩu vị của người đàn ông để điều chế nước sốt,

phối hợp với điều chỉnh lửa sao cho hợp lý nhất, tận dụng hết khả năng để hoàn

mỹ mọi chi tiết.

Sao có thể không ngon chứ?

Nhưng Miêu Miêu cũng không nói gì, cũng tương đối thỏa mãn với đánh giá

như vậy: "Vậy ăn nhiều một chút."

Nói xong, lại thay anh ta gắp một miếng.

"Cảm ơn." Sau đó, Thẩm Xuân Hàng gắp một cái cánh gà từ đĩa khác bỏ vào

trong chén của cô ấy.

Miêu Miêu sững sờ.

Anh ta nói: "Có qua có lại."

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô gái dời đi trước, nhìn về nơi khác.

...

Cơm nước xong, vẫn theo quy tắc cũ.

Thẩm Xuân Hàng rửa chén, còn Miêu Miêu vốn đang lau bàn, lại bị người đàn

ông bắt lấy cổ tay, mạnh mẽ kéo đến phòng khách, ấn ngồi xuống sô pha, cô ấy

bị bắt ngồi xuống, cả người rơi vào sô pha mềm mại: "?"

Hai mắt phát ngốc.

Lại thấy anh ta lấy điều khiển từ xa mở TV ra, bật ra một kênh phim thần

tượng: "Bây giờ em không cần làm gì cả, ngồi ở đây xem TV thôi, hiểu không?"

Miêu Miêu gật đầu, lại lắc đầu.

Thẩm Xuân Hàng: "..."

Đối diện với đôi đồng tử trong treo của cô gái, trong lòng người đàn ông mềm

xuống: "Tôi để em nghỉ ngơi, đã hiểu chưa?"

"... Đã hiểu, nhưng tôi không thích xem TV."

"Vậy thì chơi điện thoại?"

Miêu Miêu nhoẻn miệng cười: "Chuyện này thì có thể."

Thẩm Xuân Hàng cũng cười theo: "Điện thoại ở đâu?"

"Bên cạnh nồi cơm điện ấy."

"Chờ nhé."

Thẩm Xuân Hàng đưa điện thoại cho cô ấy trước, sau đó cuốn tay áo lên, chuẩn

bị đi dọn chén.

Miêu Miêu: "Chờ một chút!"

"?" Người đàn ông quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ dò hỏi.

Cô ấy đứng lên, giơ tay cởi tạp dề ra: "Mặc cái này lên sẽ không làm dơ quần

áo."

Người đàn ông giơ tay ra, không có ý muốn nhận.

Miêu Miêu: "?"

"Em giúp tôi "

"...Ồ." Miêu Miêu tiến lên, cô ấy vốn không cao, bây giờ lại không đi giày cao

gót, Thẩm Xuân Hàng cao hơn cô ấy một cái đầu, nhưng người này lại cứ đứng

bất động giống như đầu gỗ.

"Thấp một chút."

"Em nói gì? Tôi không nghe rõ, lớn tiếng chút." Vẻ dù bận vẫn ung dung.

"Tôi nói —" Miêu Miêu hít sâu: "Anh cúi thấp xuống một chút, như vậy tôi

không làm được!"

Thẩm Xuân Hàng nghe lời, cong người xuống: "Được rồi chứ?"

"Được."

Choàng vào, Miêu Miêu: "Xoay người."

Người đàn ông lại không nhúc nhích.

Cô ấy lặp lại một lần nữa.

Yết hầu Thẩm Xuân Hàng nhẹ chuyển động: "Không muốn xoay."

"Nhưng anh như vậy thì tôi làm sao buộc dây lưng được?"

Ánh mắt người đàn ông càng sâu: "Cứ đứng như vậy đi."

Cứ như vậy?

Thế nào?

Mặt đối mặt với anh ta, sau đó hai tay vòng qua eo...

Miêu Miêu nhất thời giật mình một cái, thoát khỏi hình ảnh mập mờ: "Anh,

không xoay, tôi xoay."

Nói xong, dưới ánh mắt sững sờ của người đàn ông, vòng qua người anh ta, cột

thành nút thòng lọng: "Được rồi."

Thẩm Xuân Hàng: "..."

Miêu Miêu ngồi trở lại trên sô pha, thuận tay ôm gối ôm vào trong ngực: "Tôi

ngồi một lát, anh đi rửa chén đi."

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại không che dấu được ý muốn đuổi người.

Nhìn cô ấy một cái thật sâu, Thẩm Xuân Hàng xoay người đi vào phòng bếp.