Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 775




Sở Ngộ Giang: "Tam gia, sao nghe giọng điệu này của anh giống như là đang

ganh tỵ vậy?"

Lăng Vân gật đầu: "Chua!"

Hồ Chí Bắc cười lạnh một tiếng, trong mắt khinh thường: "Tôi ganh tỵ với cậu

ta? Mắt hai người có vấn đề à?"

Thiệu An Hành nhẹ nhàng mở miệng: "Thừa nhận là đố kị với tôi khó vậy sao?"

"A!" Hồ Chí Bắc giống như mèo bị giẫm đuôi, nhanh chóng bùng nổ: "Gia sao

lại phải đố kị với cậu? Đố kị cậu cái gì? Có giả là X, cũng chưa đáng để nói

chuyện với tôi."

Khóe miệng Thiệu An Hành giật giật: "Anh kích động như thế làm gì?"

"..."

"Có lúc, làm quá lên để gây sự chú ý."

"..."

"Đùa!" Hồ Chí Bắc cười lạnh: "Gia cũng không phải chưa từng thấy con gái,

cao thấp, mập gầy, thiếu nữ thiếu phụ, vô số loại người, cũng là người từng trải,

về phần cậu..." Ánh mắt bắt bẻ dò xét Thiệu An Hành từ đấu đến chân, trong

mắt khinh miệt không che giấu: "E rằng là gà con."

Cay độc!

Đối với một người đàn ông mà nói, nói như vậy không khác gì là sỉ nhục.

Tính cách Thiệu An Hành khá tốt, nhưng không phải là không biết tức giận.

Theo như sự phân tích của Sở Ngộ Giang, cái này liên quan đến việc xúc phạm,

anh sẽ không bỏ qua mà phản kích lại.

Qủa nhiênChỉ thấy học cứu dịu dàng cười nho nhã, như một giáo sư đại học: "Có rất nhiều

phụ nữ, nhưng Ma Ba Tuần chỉ có một. Giống như nghiên cứu khoa học vậy, dù

trong tay có nhiều hạng mục thế nào, mà chẳng hoàn thành được cái nào thì

cũng chỉ là đồ bỏ đi. Làm cũng giống như không làm."

"Cậu!" Hồ Chí Bắc giận đến tái mặt.

Thiệu An Hành vờ như không thấy, tiếp tục: "Tam ca, anh nhớ kỹ, chất lượng

còn hơn là số lượng."

"Ha, cậu còn cho là mình giỏi?"

"Luận sự mà thôi."

"Cho nên cậu đã thừa nhận đã thấy hết Ma Ba Tuần?"

"..."

"Cô ấy có giống như lời đồn không? Già bảy tám mươi tuổi, hay là xấu đến

không dám gặp người khác?"

Thiệu An Hành nhíu mày: "Không thể trả lời."

Hồ Chí Bắc liếc nhìn anh: "Cậu và cô ta là thế nào, đây là bảo vệ cho cô ta à, có

chút..."

"Anh nghĩ nhiều quá rồi đó."

"Là các người khiến tôi nghĩ nhiều."

"..." Hôm nay không thể nói chuyện nổi.

Thiệu An Hành chủ động rút lui, thuận tay mang Lolita đi, đi vào phòng thí

nghiệm dưới lòng đất.

Hồ Chí Bắc duỗi lưng một cái, ngáp to một cái: "Mệt mỏi, không cần gọi tôi ăn

cơm đâu."

Nói xong, lê đôi dép đi lên lầu.

Sở Ngộ Giang đưa mắt nhìn bóng lưng anh đi xa, trong lòng tự nhủ: Tam gia,

ngài suy nghĩ nhiều rồi, Lolita bị hỏng, hôm nay mọi người đều không có cơm

ăn.

...

Chạng vạng tối, mặt trời chiều ngã về tây.

Thẩm Loan từ công ty về, vừa nghe Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành đã về nhà,

quay đầu đã bị tiếng nổ mạnh từ phòng thí nghiệm dưới đất phát ra làm kinh sợ.

Nó giống như kèm theo một sự tức giận.

Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình liếc nhau, có biến rồi!

Sau đó, chạy nhanh tới, đã thấy Sở Ngộ Giang và Lăng Vân tới sớm hơn họ,

nhìn phòng thí nghiệm vốn dĩ rất sạch sẽ, hôm nay lại thành một đống hỗn độn

dưới đất, bốn người nhìn tôi, tôi nhìn anh, cạn lời như nhau.

Đã xảy ra chuyện gì?

Thiệu An Hành liếm khóe miệng, dùng ngón tay cái quẹt một vòng, thấy đỏ đỏ.

Bỗng nhiên Lục Thâm trợn mắt: "Điên đủ chưa?"

Lục Thâm luôn luôn cười đùa hí hửng lúc này lại ra vẻ giận giữ không có chút

che giấu, con ngươi đen láy bỗng rực lửa muốn đốt người, giống như giây tiếp

theo sẽ bốc lửa vậy.

"Chưa."

Nói xong, lại giơ nắm đấm lên.

Đầu óc Thiệu An Hành khá thông minh, nhưng không có nghĩa là thân thủ

không tốt, ngược lại, anh đã từng trải qua huấn luyện, không khó để chỉnh đốn

tên nhát gan đại phú nhị Lục Thâm.

Dù sao, đến cả Thẩm Loan cũng có thể giết Lục Thâm.

Sở Ngộ Giang thấy tình hình không ổn, sau khi nhận được tín hiệu qua ánh mắt

của Quyền Hãn Đình, lách mình một cái ngăn giữa hai người, bình tĩnh cản lại

tay phải phải đang muốn nâng lên của Thiệu An Hành, rõ ràng anh đang âm

thầm tích lũy lực của nắm đấm.

Nếu chuyện này xảy ra với tiểu Thất gia, hậu quả sẽ rất tàn khốc.

"Ngũ gia, bình tĩnh một chút." Anh đè thấp giọng nói, lực ở trên tay càng tăng

thêm.

Thiệu An Thành đột ngột định thần lại, giữa lông mày và mắt chợt lóe lên một

tia thất vọng, lập tức thả lỏng sức lực, chậm rãi thở ra một hơi hôi thối: "Được

rồi, trong lòng tôi hiểu rõi, buông tay."

Sở Ngộ Giang thấy anh ta đã lấy lại lý trí, liền lùi lại.

Nhưng anh chỉ đoán được Thiệu An Hành nhưng lại không đoán được Lục

Thâm sẽ ra tay.

Chỉ thấy anh ta mạnh mẽ xông lên phía trước, nhanh như đạo tàn ảnh, sau đóBốp!

Một đấm rơi trên gò má của Thiệu An Hành.

Ngũ gia thật sự nổi giận: "Hôm nay đừng hòng ai cản được tôi, không cho cậu

ta biết thế nào là lễ độ thì tôi không phải là người!"

Nói xong, nhấc chân lên đá một cược.

Lục Thâm rất nhanh, nhưng Thiệu An Hành lại nhanh hơn hắn.

Căn bản không thấy rõ được chân đá ra, thu lại như nào, trước ngực Lục Thâm

cũng đã trúng chiêu, bị đạp liên tục lui về phía sau, cuối cùng bị mất trọng tâm,

mông ngã xuống đất.

Hai mắt lơ mơ, vẻ mặt mê mang.

Sở Ngộ Giang đứng bên cạnh muốn ngăn cũng không kịp, nhưng nhìn dáng vẻ

này của tiểu thất gia, anh bỗng nhiên có chút buồn cười.

Nếu như Thiệu An Hành đã ra tay, không dễ mà ngăn lại.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Lục Thâm, trên người mặc áo blouse trắng sạch

sẽ, không nhìn thấy một nếp nhăn, lạnh lùng và khắt khe không phù hợp xíu

nào.

"Đứng lên."

"..." Lục Thâm không nhúc nhích, ánh mắt cũng không động.

Sở Ngộ Giang nuốt một ngụm nước bọt: Cái này... là sợ đến choáng váng đầu

óc à?