Thẩm Khiêm không thèm để ý đến việc cô bất ngờ lạnh lùng.
"Em quá bướng bỉnh."
Cho dù là với Thẩm Xuân Giang lúc trước, hay là với hội đồng quản trị lúc này,
thái độ của Thẩm Loan vẫn rất quyết liệt.
"Nói dễ nghe một chút thì gọi là quyết đoán, nói khó hơn thì chính là máu lạnh
vô tình."
Thẩm Loan ôm cánh tay, cằm hơi nâng giơ lên: "Anh đang dạy tôi cách làm
việc?"
"Nhắc nhở mà thôi. Có một số việc căng quá hóa dở, đặc biệt đối mặt với đám
lão già chết cũng sĩ diện này. Hôm nay em giẫm mặt mũi bọn họ xuống đất,
ngày mai bọn họ có thể tróc một lớp da của em."
Nói xong, đứng lên, cầm áo khoác rồi rời đi.
Bỗng nhiên —
"Anh không tranh giành quyền kế thừa với tôi à?"
Bước chân Thẩm Khiêm dừng lại, vừa lúc đứng cạnh cửa, đưa lưng về phía
Thẩm Loan.
Nghe vậy, không xoay người, cũng không đáp lại.
Thật lâu sau: "...Anh không tranh, cũng sẽ có những người khác."
Không đầu không đuôi, nói xong đi luôn.
Thẩm Loan nhìn bóng dáng anh ta, như suy tư gì đó
Những người khác?
...
Sơn trang Đông Li.
Quyền Hãn Đình và Sở Ngộ Giang mới ra khỏi phòng làm việc, đã thấy Hồ Chí
Bắc và Thiệu An Hành cực kỳ mệt mỏi trở về.
Sở Ngộ Giang: "Tam gia, Ngũ gia."
Thiệu An Hành gật đầu xem như chào hỏi.
"Tiểu Giang Giang, chạy nhanh lấy cho gia chén nước, càng lạnh càng tốt." Hồ
Chí Bắc vừa đi, vừa cởi áo khoác, rũ rũ làm rơi xuống.
Sau đó, khí thế hào hùng ngồi trên sô pha, đối diện với đầu gió của điều hòa.
"Tam gia, nước đây."
Hồ Chí Bắc nhận lấy rồi đột nhiên ngửa đầu, chỉ thấy yết hầu chuyển động,
cùng với tiếng nuốt xuống bụng, ly pha lê năm giây đã thấy đáy.
"Nấc— làm phiền rồi, thêm ly nữa đi."
Sở Ngộ Giang lấy ly đi nữa.
Chỉ chốc lát sau: "Đi đi đi, tiếp tiếp."
"..."
Làm hết ba ly lớn, Hồ Chí Bắc khó khăn lắm mới bình tĩnh lại.
Bên cạnh, Thiệu An Hành uống nước muối nhạt được Lolita điều chế khoa học
trong nhiệt độ bình thường, động tác văn nhã, lộ ra vẻ nho nhã của phần tử trí
thức.
Đương nhiên, với tiền đề là phải xem nhẹ áo sơmi nhăn nhúm cùng ống quần
bẩn đến nỗi không nỡ nhìn thẳng của anh ta, cùng với vết xước do hai vật cứng
tạo thành trên xương gò má.
"Mùi gì thế?" Quyền Hãn Đình nhíu mày.
Vẻ mặt Hồ Chí Bắc mờ mịt.
Động tác uống nước của Thiệu An Hành dừng lại, ánh mắt hơi ngượng ngùng:
"... Tôi đi tắm rửa cái đã."
Nói xong, thuận tay đưa ly cho Lolita, chạy chậm lên lầu.
Hồ Chí Bắc lúc này mới phản ứng lại, sặc khụ hai tiếng, nâng nách lên ngửi
ngửi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Tôi cũng đi!"
Vừa dứt lời, chạy nhanh như một cơn gió.
Quyền Hãn Đình: "..."
Sở Ngộ Giang: "..."
Lolita: Kẽo kẹt ~
40 phút sau, Thiệu An Hành từ lầu hai xuống trước, áo POLO với quần thoải
mái, cả người thoải mái nhẹ nhàng.
Chỉ chốc lát sau, Hồ Chí Bắc cũng thu dọn sạch sẽ, cạo sạch râu, tóc còn đẫm
nước, mặc một cái áo ba lỗ màu đen lộ lộ ra bắp tay khỏe khoắn, phía dưới mặc
một cái quần cộc, kéo đôi dép tổ ong lạch cạch lạch cạch cả đường.
Cao giọng cười, cố ý nhe hàm răng trắng về phía Quyền Hãn Đình: "Lão Lục,
dùng mũi chó của cậu ngửi lại xem, bây giờ là mùi gì."
Lục gia: "..."
"Ngửi đi."
"..."
"Tam gia, chuyện đó... Ngài còn uống nước không?" Sở Ngộ Giang căng da đầu
nhảy ra.
Khóe miệng Hồ Chí Bắc giật giật: "Cậu đúng là rất trung thành."
"..."
"Hiếm khi cậu ân cần chủ động thế này, được rồi, vậy lại lấy cho gia một ly...
Không, hai ly." Dừng một chút, bổ sung thêm: "Nhớ kỹ nha, phải lạnh!"
"...Được."
Mấy người ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Ánh mắt nghi ngờ của Quyền Hãn Đình đảo qua hai người: "Sao hai người lại
về cùng nhau?"
Hồ Chí Bắc đi điều tra Cá Mập, mà Thiệu An Hành lúc trước tìm dấu vết của
Huyết Ngục, theo lý thuyết, thì khả năng hai người chạm mặt không lớn.
Hai người liếc nhau: Ai nói?
"Được rồi, vẫn nên để tôi!" Hồ Chí Bắc hắng giọng: "Tôi đuổi theo Cá Mập cả
đường về hướng nam, sau đó phát hiện Ma Ba Tuần dẫn theo thủ hạ đổ bộ vào
đảo M. Nhưng mà đến lúc tôi đuổi theo thì mới phát hiện trúng kế điệu hổ ly
sơn của đối phương. Bọn họ trộm ca nô của tôi, cũng không biết dùng thủ đoạn
gì mà ẩn vị trí của đảo nhỏ..."
"Che giấu vị trí?" Quyền Hãn Đình nhíu mày, ánh mắt dò hỏi nhìn Thiệu An
Hành, phương diện này anh ta mới là chuyên gia.
Người sau hiển nhiên đã sớm biết, đã tự hỏi vấn đề này trước: "Đơn giản mà
nói thì chính là lợi dụng máy quấy nhiễu radar, để làm tín hiệu không thể bao
trùm, hoặc truyền tín hiệu giả, sau khi radar thu được phản hồi thì sẽ tự động
xóa sạch vị trí đảo, hoặc khu vực đại dương xung quanh."
Cho nên, tuy rằng Hồ Chí Bắc phát ra tín hiệu cầu cứu, nhưng thủ hạ vẫn không
thể xác định được vị trí cụ thể của anh ta, không thể nghĩ cách cứu viện.
Đúng lúc này Thiệu An Hành phát hiện dấu hiệu hoạt động của "Huyết ngục" ở
châu A, đang chuẩn bị tiếp tục truy vết thì thủ hạ của Hồ Chí Bắc tìm tới cửa.
Lần theo dấu vết của Huyết Ngục và nghĩ cách cứu viện cho anh em, căn bản
không cần phải rối rắm, chắc chắn vế sau quan trọng hơn.
Thiệu An Hành suốt đêm chạy tới khu vực xích đạo, cũng may trang bị thiết bị
cứu hộ đầy đủ, chỉ là kỹ thuật có chút vấn đề, nhưng chuyện này với anh ta mà
nói là quá đơn giản.
Hai ngày sau, Hồ Chí Bắc thoát hiểm.
"... Lúc ấy tôi tưởng Cá Mập dùng chiêu điệu hổ ly sơn, chẳng qua chỉ muốn
vây tôi ở trên đảo, không muốn mạng tôi, nên chắc chắn không muốn khiến cậu
chú ý..." Hồ Chí Bắc nhìn Quyền Hãn Đình, vẻ mặt nghiêm túc: "Cho nên, chắc
chắn có ý đồ khác, có thể là thấy tôi vướng chân vướng tay nên mới nghĩ ra
cách như vậy."