"Nghe thấy hết rồi à?"
Dương Lam vừa dứt lời, từ phía sau chỗ ngồi có một cái bóng dài đi ra.
Thẩm Khiêm nhíu mày: "Đây là nguyên nhân hôm nay mẹ muốn con đến đây?"
"Sao thế, còn chưa thấy rõ khuôn mặt xấu xí tham lam của người phụ nữ đó à?
Nó không chỉ muốn phá hoại nhà họ Thẩm, còn muốn độc chiếm công ty đấy!"
"Con biết." Giọng điệu nhàn nhạt, dịu dàng tận xương.
"Con biết?" Dương Lam cười lạnh: "Mẹ thấy con đã trúng bùa mê thuốc lú của
nó, đã hoàn toàn đánh đánh mất lý trí và phán đoán của mình rồi, nếu không thì
nên giànht lại tất cả những gì thuộc về con trong tay nó, chứ không phải mặc kệ
nó, để nó muốn làm gì thì làm!"
Vẻ mặt người đàn ông không đổi, ánh mắt lạnh nhạt: "Lòng con hiểu rõ."
"Vừa rồi không phải con không nghe được, nó muốn triệu tập hội đồng quản trị
sau đó cho con ra rìa! Sao, sao con còn có thể thờ ơ được thế?"
"Vậy mẹ muốn con làm thế nào? Lao tới cho em ấy hai cái tát, rồi nói những lời
tàn nhẫn sao? Hay là trực tiếp hất cà phê lên trên mặt Thẩm Loan, làm em ấy
mất hết mặt mũi, mất hết tôn nghiêm?"
Dương Lam cắn răng: "Vậy cũng tốt hơn việc con thờ ơ..."
"Mẹ..." Thẩm Khiêm than nhẹ, hình như có vài phần bất đắc dĩ: "Đây là cách hả
giận đơn giản nhưng thô bạo nhất, con đánh em ấy, chẳng lẽ em ấy sẽ không
đánh trả? Lần này con hất cà phê lên mặt em ấy trước nhiều người như vậy, lần
sau em ấy có thể ném phân lên trên người con trước nhân viên công ty... Giận
dỗi như thế không hề có ý nghĩa."
"Bởi vì cổ phần vẫn trên tay em ấy, quyền lực của công ty vẫn bị em ấy khống
chế. Loại chuyện vô vị như vậy, ngoại trừ hả giận nhất thời ra thì căn bản không
có cách nào giải quyết vấn đề."
Dương Lam cười khổ hai tiếng, xua tay với anh ta: "Bây giờ mẹ đã không có
cách nào tin tưởng con..."
Thẩm Khiêm im lặng.
"Lúc đầu Thẩm Loan định vào công ty, con nói con sẽ xử lý; sau đó nó muốn
vào hội đồng quản trị, con nói con có cách, nhưng kết quả thì sao? Nó chậm rãi
ngồi vững vàng trên vị trí giám đốc bộ phận dự án, rồi từng bước từng bước tiến
lên quyền lực trung tâm, hiện giờ lại muốn độc chiếm Minh Đạt, đẩy con ra
ngoài!"
Dương Lam thở sâu, ngửa đầu nhìn anh ta: "A Khiêm, con bảo mẹ làm sao tin
con nữa đây?"
"Nhưng ngoài việc tin con ra, thì mẹ còn có cách khác tốt hơn à?"
"..."
"Cho dù thế nào, mẹ không cho phép con thuận theo nhượng bộ nữa, mặc kệ
con có suy nghĩ gì với Thẩm Loan, đều không được phép hy sinh lợi ích của
mình để đạt được mục đích!"
"Nhưng những thứ kia, vốn dĩ không nên là của con..." Thẩm Khiêm rũ mắt,
thấp giọng nhẹ lẩm bẩm.
Mí mắt người phụ nữ nhảy lên: "Con nói gì?!"
"Mẹ, mẹ hiểu hơn con mà." Ánh mắt nặng nề, mạch nước ngầm bắt đầu khởi
động.
Ánh mắt Dương Lam chợt lóe, giọng điệu hơi hoãn lại: "A Khiêm, mẹ biết con
không thích bị người ép làm việc, nhưng con cũng không thể... Nói ra mấy lời
không có trách nhiệm này."
Thẩm Khiêm nhìn bà ta.
Dương Lam lại theo bản năng trốn tránh sự đánh giá: "Nói gì mà vốn không nên
là của con? Con họ Thẩm, là người thừa kế mà ông cụ đã chọn, toàn bộ Minh
Đạt hay thậm chí toàn bộ nhà họ Thẩm đều là của con."
Thẩm Khiêm vẫn trầm mặc.
"Con không thể vì thành toàn cho Thẩm Loan mà lấy cớ, con......"
"Mẹ..." Mở miệng cắt ngang bà ta: "Mẹ nói con họ Thẩm, nhưng con thật sự họ
Thẩm sao?"
Đầu óc Dương Lam nhảy lên, muốn duy trì nụ cười nhưng đều phí công, khóe
miệng cuối cùng cũng rũ xuống, âm trầm trên mặt cũng càng ngày càng nặng:
"Con muốn nói gì?"
"Ba muốn ghép gan, con đã làm kiểm tra, nhưng bác sĩ nói —"
"Đủ rồi!" Dương Lam quát lớn bảo ngừng lại: "Con không cần nói nữa!"
"Vì sao không nói?" Vẫn là giọng nói dịu dàng như cũ, chứa một tia nhẹ nhàng:
"Con căn bản không phải con của ba và mẹ, con không phải họ Thẩm, đúng
không?"