Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 768




"Ý cô là gì?"

Thẩm Loan: "Ca hát, đọc sách, đánh đàn, cái gì cũng biết. Thật tiếc khi bà

không đi hát kinh kịch."

Bỗng nhiên lông mày Dương Lam chau lại: "Có bôi nhọ tôi cũng không thể nào

che đậy được việc cô giết chết cha ruột của mình!"

"Bôi nhọ?" Dường như Thẩm Loan vừa nghe được chuyện cười, khóe môi

giương lên: "Câu này mà bà cũng nói ra được, không sợ gió thổi bay lưỡi sao?"

"So với kẻ giết người là cô thì tôi vẫn còn thanh cao nhiều."

Thẩm Loan vẫn vui vẻ: "Diễn viên muốn trở nên thanh cao không phải rất đơn

giản sao? Chỉ cần diễn là được."

Đây là lần thứ hai Thẩm Loan nói bà ta "diễn".

Dương Lam tức giận: "Tôi diễn cái gì? Cô nói rõ ràng ra xem nào."

Thẩm Loan bắt chéo đôi chân dài thẳng tắp, lưng thẳng tắp, cả cơ thể hơi

nghiêng người về phía trước.

Dáng vẻ lười biếng biến mất, con ngươi đen sì hiện lên vẻ ác liệt.

"Từ sau khi bà ký đơn ly hôn, Thẩm Xuân Giang đối xử với bà không khác gì

người dưng, thậm chí còn không bằng một người dưng. Bà sẽ không lấy ơn báo

oán, đừng có tốn công đau lòng vì cái chết của một người mà bà hận. Hôm nay

ngồi đây, nói nhiều như vậy có lẽ chỉ là món khai vị thôi, còn không chịu đi vào

vấn đề chính?"

Ánh mắt Dương Lam hơi trầm xuống, nhìn cô thật lâu.

Trong phút chốc, vẻ mặt giận dữ biến mất thay vào đó là một nụ cười yếu ớt,

thấp thoáng còn có bộ dạng bi thương buồn bã đến tận cùng.

Thẩm Loan cảm thấy mình nói sai rồi, bà ta không nên hát kinh kịch, mà nên

hát xuyên kịch - trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

"Tôi đã đánh giá thấp cô rồi." Người phụ nữ bưng ly cà phê lên trước mặt, khẽ

nhấp một cái: "Cũng đúng, một người có thể lật đổ sự nghiệp của Thẩm Xuân

Giang chỉ bằng một cái búng tay, cuối cùng lại còn lấy mạng của ông ấy, sao lại

không có chút thủ đoạn?"

Thẩm Loan nhíu mày, lặng lẽ thăm dò bà ta trong ba giây, bỗng nhiên nụ cười

càng trở nên thâm sâu hơn: "Cũng như nhau thôi."

Hai người phụ nữ, hai khí chất khác nhau, vô tình va chạm vào nhau, giống như

đao kiếm chém nhau hỗn loạn trong không khí, trở thành nơi sắc bén hơn bất kì

nơi nào khác.

"Đã ăn một món khai vị rồi, bây giờ không phải nên phục vụ món chính sao?"

Thẩm Loan nhắc nhở.

Dương Lam trầm ngâm trong chớp mắt, không đáp mà lại hỏi: "Hôm nay, nhà

họ Thẩm rối ren như vậy nhưng vẫn không thấy cụ ông ra mặt giải quyết mọi

chuyện, cô không thấy kỳ lạ sao?"

Nhắc tới Thẩm Tông Minh, con mắt Thẩm Loan hơi trầm xuống.

Từ lúc Thẩm Xuân Giang bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, tin tức bị lan truyền,

trong lòng toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới công ty đều bàng hoàng, mấy

lão cổ đông cổ hủ cũng đứng ngồi không yên, trước tiên là liên lạc với Thẩm

Tông Minh, mời ông ta về giải quyết.

Liên lạc có được không, Thẩm Loan cũng không rõ, nhưng việc Thẩm Tông

Minh từ đầu đến cuối đều không xuất hiện là rõ như ban ngày.

Mới đầu, cô không để trong lòng, nhưng dần dà, Thẩm Tông Minh không chỉ

không về mà điện thoại cũng không gọi được, chuyện này không thể bỏ qua rồi.

Dù sao con trai cả bị ung thư, sống chết không rõ, mà lời đồn của công ty lại nổi

lên bốn phía, mối nguy hiểm ẩn nấp khắp nơi.

Hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời ông cụ - nhà họ Thẩm và Minh Đạt đều

đang phải đối mặt với thử thách rất lớn, cứ coi như là đã giải quyết ổn thỏa rồi,

nhưng cũng không thể thờ ơ đến vậy.

Phát hiện có gì đó không đúng, Thẩm Loan lập tức nhờ Sở Ngộ Giang đi thăm

dò, nhưng đến bây giờ vẫn không nghe ngóng gì về tin tức của Thẩm Tông

Minh.

"Xảy ra chuyện này, có hai khả năng - hoặc là có một thế lực khác đang can

thiệp vào, bên này chúng ta thăm dò thì bên kia bọn họ ra sức che đậy, hoặc là

đã chết, chết một cách lặng lẽ trời không biết quỷ không hay, thì mới không thể

tìm ra một chút dấu vết nào."

Phía trên là toàn bộ lời nói của Sở Ngộ Giang.

Cho nên trước khi thay gan, Thẩm Loan mới đề nghị Thẩm Xuân Giang dùng

cổ phần công ty của ông ta để thương lượng các điều khoản.

Thứ nhất, là muốn có cổ phần của công ty.

Thứ hai,cũng muốn mượn chuyện này để ép Thẩm Tông Minh xuất hiện.

Hai mục đích trên, đạt được cái nào thì bọn họ cũng không bị lỗ.

Cuối cùng, trên tay cũng có cổ phần công ty, nhưng Thẩm Tông Minh lại không

xuất hiện.

Cho tới tận hôm nay, đây cũng là điều khiến cho người khác nghi ngờ, cũng

khiến người khác lo lắng nhết.

Giống như một quả bom hẹn giờ, bản thân không có cách nào đoán được sẽ

chạm mặt lão hồ ly đã thành tinh này vào giờ nào, xuất hiện và phản kích ở đâu.

Dương Lam: "Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, có phải là đã biết được ông cụ ở

đâu rồi không?"

Ánh mắt Thẩm Loan chuyển động: "Nếu nói về độ bình tĩnh thì bà cũng không

kém, nếu như đã biết, sao không giúp tôi giải thích sự kỳ lạ này đi?"

Trong vô thức Dương Lam nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, như nghi ngờ,

lại như đoán trước được: "Cô... là thật sự không biết, hay vẫn còn giả ngu? Dựa

vào cái cây to nhà họ Lục thì bảo đại vài người đi điều tra, rất khó sao?"

"Nói khó thì cũng không khó, nhưng mà tại sao tôi phải điều tra? Cứ xem như là

biết ông cụ ở đâu đi, thì đã sao?"

Dương Lam: "Đề phòng tai họa trước khi nó xảy ra."

Thẩm Loan: "Điều kiện đầu tiên là nó phải xứng đáng với chữ "họa" đã." ("họa"

trong "tai họa")

"À?" Ánh mắt người phụ nữ xoẹt qua một tia u tối. "Xem ra cô đã tính toán

trước, cầm chắc chiến thắng trong tay."

"Có cổ phần công ty trong tay, lòng không cần lo lắng."

Dương Lam nghiến răng: "Cô đừng vội vui mừng, rõ ràng vẫn còn có A Khiêm,

không thể để cô lộng quyền."

"Bà nói anh trai của tôi à? Có tin là ngày mai tôi sẽ triệu tập ban giám đốc lâm

thời, cách chức anh ta hay không?"

"Cô dám!"

"Vẫn là câu nói cũ, cổ phần công ty ở trong tay ai, người đó là chủ tịch. Đã có

cái quyền lợi này, sao lại không lấy ra dùng vào lúc cần thiết?"

"A Khiêm đối với cô tốt như thế, cô lại trả ơn nó như vậy sao?"

Đôi mắt của Thẩm Loan thoáng qua: "Dì à, hôm nay mục đích cuối cùng của dì

là gì?"

Đầu tiên dùng cái chết của Thẩm Phi và Thẩm Xuân Giang ra để đè ép cô, làm

cho cô chột dạ đuối lý, tinh thần bất ổn mất phương hướng.

Sau đó, lại lơ đãng chuyển hướng sang ông cụ, làm cho cô phải kiêng dè.

"Tôi nghĩ tiếp theo, sẽ nói về quyền thừa kế công ty có đúng không?" Thẩm

Loan nói trúng tim đen, không chút nể nang vạch mặt suy nghĩcủa Dương Lam.

"Xuỵt, đừng nói, để tôi đoán nhé."

Thẩm Loan thay đổi tư thế ngồi, vẫn tươi cười; "Nếu ngay từ đầu tôi thừa nhận

tội danh mà bà gán ghép, sẽ bị ghi âm lại trình cho cảnh sát, mặc dù không thể

thật sự định tội tôi, nhưng cũng có thể bôi xấu thanh danh của tôi trong thời

gian ngắn. Thử hỏi, một người bất chính, đạo đức sai trái như vậy thì làm sao

lãnh đạo một công ty?"

Dương Lam mím môi, bình tĩnh thu lại cây bút ghi âm dưới bàn.

"Hóa ra, cô đều biết rồi..."

"Đừng vội, tôi còn chưa nói xong, đó chỉ là kế hoạch đầu tiên của bà, tuy nhiên

thành công thì tốt, thất bại cũng không sao, bởi vì bà còn một kế hoạch khác -

lấy ông cụ ra để đe dọa tôi."

"Nhưng bà đã quên mất hai chuyện, thứ nhất cổ phần công ty của ông cụ đã

thuộc về tôi, cho dù ông có quyền thế thế nào, lợi hại cỡ nào, thì cũng chỉ là một

con hổ không có răng mà thôi, bà còn mong ông ta có lực sát thương với tôi?"

"Thứ hai, cho là con hổ này đều đầy đủ răng vuốt, tôi cũng không sợ. Vì vậy, bà

đã tính sai rồi."

Da mặt Dương Lam co rút lại, giống như đã ngầm chịu đựng đến cùng cực.

Thẩm Loan lại cười rất thoải mái: "Điều này cũng không quan trọng, bởi vì bà

còn có kế hoạch thứ ba."

Dương Lam: "..."

"Dùng đạo lý để thuyết phục hay dùng chân tình để làm cảm động? Hay là uy

hiếp để trục lợi. Không bằng bà vạch áo cho tôi xem lưng, nếu như thích, chúng

ta có thể ngồi xuống nói chuyện. Trong kinh doanh, tình nghĩa không dùng

được nhưng lợi ích lại có thể."

Dương Lam khẽ nhếch cằm, ánh mắt bình tĩnh đến mức không có một tia gợn

sóng, nhưng từ trong đó Thẩm Loan có thể thấy được sự khinh miệt trào phúng

bao quanh nó, giống như đang nói: Hóa ra cũng chỉ có như vậy.

"Cô muốn gì?"

"Phì-" Thẩm Loan không nhịn được cười.

Vẻ mặt Dương Lam tối lại: "Cô cười cái gì?"

"Cười vì có người tự cho là có thể tự tay hóa mây mưa, nhưng lại không biết

mình đang tung tăng chạy nhảy như một chú hề ngu ngốc trong công viên giải

trí."

"Thẩm Loan, cái cô gọi là "có qua có lại" không phải là phát hiện ra trong tay tôi

có một món đồ tốt sao?"

"Ví dụ như?"

Dương Lam nghẹn lời.

"Bà cảm thấy tôi có thể nhìn trúng cái gì của bà? Vở kịch hài? Hay vở diễn

xuất? Hoặc là lòng dạ độc ác, thủ đoạn vô biên?"

Buông xuống một chuỗi câu hỏi Dương Lam bị cô bỡn cợt đến không còn gì.

"Cô!"

"Tôi thế nào?" Thẩm Loan gạt tay của bà ta, "Hồi nhỏ ba mẹ không dạy bà

không được dùng tay chỉ người khác sao, bà thì giỏi rồi, còn thua cả một người

chỉ có mẹ mà không có cha như tôi, không cảm thấy xấu hổ à?"

Dương Lam tức giận đến mức suýt phun cả máu: "Cô-"

"Đúng rồi, sẵn đây nói luôn: thứ bà có cũng không ít, nhưng không có thứ tôi

muốn, cho nên không cần nói nữa, có qua có lại gì đó cũng không cần tính. Tạm

biệt!"

Nói xong, không chờ đối phương đáp lại, Thẩm Loan cầm túi xách lên, nhanh

chóng rời đi.

Bóng lưng mảnh mai thẳng tắp thướt tha nhưng lại kiêu ngạo, khí thế phóng

khoáng khó tả.

Dương Lam cảm thấy được hốc mắt nóng lên, sự uất ức dâng lên trên lòng

ngực.

Sau nửa ngày, phải cắn mạnh vào lưỡi mới khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Sau đó khóe miệng cong lên nét tự giễu, hai nhà họ Thẩm tranh đấu mấy năm,

không phải người tiến thì là ta lui, cứ duy trì thế cân bằng như thế, nhưng chẳng

ai ngờ được sẽ có một ngày Thẩm Loan lại đánh vỡ sự cân bằng này.

Một đứa con ngoài giá thú, yếu ớt và nhạy cảm!

Hừ, thật buồn cười...

Nực cười đến tột cùng!