Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 767




"Dì." Thẩm Loan ngồi xuống phía đối diện.

Dương Lam bình tĩnh ngồi đó, đôi mắt trống rỗng lúc này mới bắt đầu có tiêu

điểm, cuối cùng rơi xuống mặt cô.

"... Cô đồng ý đến cuộc hẹn làm tôi rất bất ngờ." Bà ta nói chậm rãi, giọng nói

khàn khàn.

"Ngài là trưởng bối, tôi là vãn bối, là chuyện nên làm." Khuôn mặt Thẩm Loan

không đổi.

"Nên?" Bà ta tự giễu cong cong môi, ánh mắt chợt sắc bén: "Tựa như việc mày

hại con gái của tao, làm ba ruột tức chết, cũng " nên làm " sao?"

Không khí chợt cứng đờ.

Ý cười nhỏ nhoi trong mắt Thẩm Loan cũng rút đi, cuối cùng chỉ còn lại có bình

thản và lạnh lẽo.

Dương Lam cũng không ngại, ánh mắt nhìn cô lộ ra một tia ác độc.

Ánh mắt giằng co với nhau, hình như có ánh lửa bắn toé ra.

"Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy, đạo lý này có lẽ không cần

tôi nói, chắc rằng bà cũng nên hiểu rõ."

"Có phải nói bậy hay không, Thẩm Loan này dám dùng lương tâm để trả lời

không?!"

"Sao lại không dám?" Tươi cười trở lại trên mặt, Thẩm Loan nhàn nhạt cong

môi.

Người muốn mạng Thẩm Yên chính là Thẩm Phi, là nhà họ Thẩm Kinh Bình,

lúc trước cô đã từng hỏi Thẩm Yên có muốn tỉnh không, cũng không phải

không cho cô ta cơ hội được sống.

Làm đến bước này, Thẩm Loan đã tận tình tận nghĩa.

Đáng tiếc, có người cứ nhất định phải đi vào đường chết, cô có thể làm gì bây

giờ?

Đường, đều do mình chọn.

"Thẩm Yên sống hay chết cũng không khác gì nhau." Thẩm Loan không có lòng

từ bi để an ủi người khác, chỉ có châm chọc kẻ ngu xuẩn.

Hai mắt Dương Lam trợn lên, ngực phập phồng liên tục: "A Yên của tao đã

không còn nữa, vậy mà mày còn nói như thế? Thẩm Loan, tim mày màu đen à?"

"Chẳng lẽ không đúng? Người thực vật đã là tử y rồi, có gì khác với " chết " chân

chính?"

Ngay cả Thẩm Loan cũng cảm thấy lời này hơi quá.

Rơi vào tai Dương Lam lại tựa như cái đinh đâm vào, vô cùng đau đớn: "Người

thực vật tốt xấu gì cũng có cơ hội tỉnh lại, nhưng ngay cả chút cơ hội xa vời này

mày cũng không để lại cho A Yên..." Dương Lam căm thù đến tận xương tuỷ.

Thẩm Loan híp mắt, ánh mắt tìm tòi rơi xuống khuôn mặt đối phương, chỉ thấy

hốc mắt người phụ nữ phiếm hồng, tơ máu đan xen trong tròng trắng mắt, cả

người từ trong ra ngoài đều tản mát ra một loại vô lực và đau thương cực liệt.

Không giống giả vờ.

Xem ra, Dương Lam từ đầu đến cuối cũng không biết Thẩm Yên đã tỉnh.

Nếu không hôm nay bà ta không dùng từ ngữ không có tác dụng này để mắng

nhiếc, mà nên hỏi tội, thậm chí là gây chiến.

Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Loan không khỏi thương hại nhìn bà ta một cái, rồi

lại thay bà ta may mắn vì "hoàn toàn không biết gì cả".

Dù sao cái chết của một người thực vật và việc một người đang sống bỏ mạng

thì vế trước vẫn dễ chấp nhận hơn, quá trình được lại rồi mất của vế sau không

có bất kỳ ý nghĩa nào với Dương Lam lúc này, thậm chí còn như là một thảm

họa!

"Cho nên hôm nay bà hẹn tôi ra đây là muốn tính hết tội? Sau đó thì sao? Tự

mình báo thù, hay là tiến hành theo trình tự pháp luật bình thường?"

Giọng nói Thẩm Loan bình thản giống như không phải đang nói bản thân, mà

đang nói một người xa lạ không hề liên quan.

"Mày thừa nhận?!" Dương Lam nghiến răng nghiến lợi.

"Chẳng lẽ không phải bà cưỡng ép tôi đội cái nồi này à?"

Dương Lam nghẹn họng: "... A Yên và mày chỉ có cùng một nửa huyết thống,

giữa hai người lại có quá nhiều mâu thuẫn và xung đột, mày tàn nhẫn độc ác,

không lưu tình, có thể làm đúng lý hợp tình, nhưng Thẩm Xuân Giang là ba

mày, mạng mày là do ông ta cho, sao mày lại có thể... Sao lại có thể..."

Nói xong lời cuối cùng, bởi vì khó tin mà không thể nói thành tiếng.

"Bà đã định tội cho tôi trước rồi." Thẩm Loan lạnh nhạt nói.

"Thẩm Xuân Giang chết ra sao thì trong lòng mày biết rõ ràng! Tuy rằng ông ta

ung thư gan thời kì cuối, nhưng dưới điều kiện kỹ thuật của đội ngũ chữa bệnh

hiện có, không thể đi được sớm như vậy được..."