Sở Ngộ Giang đứng trong một góc nổi cả da gà, nhìn Lục Thâm được Lolita đỡ
nằm xuống sô pha một lần nữa, vẻ mặt quái dị.
Giống như nhìn thấu điều gì đó, nhưng cũng giống như đang lọt vào trong
sương mù.
Lẩm bẩm một tiếng sau đó lặng lẽ rời đi.
Còn chỗ khác phải tuần tra...
Ngày hôm sau, thứ bảy.
Ánh nắng tươi sáng, trong vắt không mây.
Thẩm Loan đã ăn xong bữa sáng rồi, Lục Thâm mới treo hai mắt gấu trúc từ
trên lầu đi xuống.
Áo ngủ nhăn nhúm, tóc tai lộn xộn, tinh thần uể oải.
"Tiểu Thất gia, anh giống như người ăn chơi quá độ, bị đào rỗng lắm đấy." Lăng
Vân hiếm khi lên tiếng, lại không phải lời gì hay ho.
Mặt Lục Thâm tối sầm lại: "Câm miệng. Cậu không nói lời nào thì không ai
nghĩ cậu câm đâu."
"Vốn là vậy mà..."
"Hí! Tôi táng cho đấy!" Dũng cảm một giây.
Đáng tiếc, Lăng Vân không hề phản ứng lại anh ta, chỉ lo cúi đầu kéo kéo sợi
mì trong chén.
Lục Thâm: "..."
Ngáp một cái rồi đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.
Lúc này, Lolita đang vội vàng làm bữa sáng cho mọi người trong phòng bếp
xoay người lại, hỏi anh ta: "Ăn cái gì?"
Giọng nói của loli hơi ỏn ẻn nhưng so với thất gia đang uể oải không phấn chấn,
thì cô nàng vẫn rất có tinh thần.
Xem ra, người tối hôm qua trằn trọc, khi tỉnh dậy thì mệt nhoài cũng chỉ có
mình anh ta...
Nhận ra điều này làm sắc mặt người đàn ông càng thêm khó coi.
Cốc cốc cốc!
Quyền Hãn Đình gõ gõ mặt bàn, trầm giọng mở miệng: "Sáng sớm đã xị mặt ra
cho ai xem?"
Ối!
Lục Thâm hơi thu lạu, tức giận mở miệng với Lolita: "Mì thập cẩm, không bỏ
hành."
"Okela, xin chờ một lát ~"
"..." Mẹ nó! Tức giận muốn chết.
Ăn xong bữa sáng, Quyền Hãn Đình dẫn Sở Ngộ Giang và Lăng Vân ra ngoài,
Huy Đằng có việc khiến anh phải ra mặt.
Ánh mắt Lục Thâm lởn vởn quanh Lolita đang trong phòng bếp, khoa tay múa
chân, trong miệng không ngừng nói gì đó, nhìn mặt giống như con ếch xanh,
vừa thở vừa phun, cả người cũng đầy — tức giận.
Tầm mắt Thẩm Loan đảo qua, cũng không quá để ý, tản bộ nơi vườn hoa.
8 giờ rưỡi, mặt trời đã lên cao.
Lúc đang chuẩn bị về phòng thì tiếng di động vang lên.
Một dãy số xa lạ, là của... Kinh Bình?
Vẻ mặt vi diệu, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên.
Cô ấn xuống cuộc trò chuyện.
"...Cô Thẩm?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói nham hiểm của người đàn ông,
cũng giống như những người khác, là một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối.
Thẩm Tục!
"Chúc mừng." Thẩm Loan buồn bã nói, tìm chỗ râm mát ngồi xuống.
"Hả? Chuyện vui từ đâu tới thế?" Người đàn ông hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ.
Thẩm Loan cong môi: "Bình an trở về Kinh Bình chẳng lẽ không tính à?"
"Đó cũng nhờ phúc của cô."
Thẩm Loan không nói.
Đương nhiên, sự thật cũng đúng là vậy, nếu Quyền Hãn Đình nhúng tay thì bọn
họ không thoát được khỏi Ninh Thành.
Cho dù dùng trực thăng riêng thì cũng không dễ dàng trở về Kinh Bình như vậy.
"Những điều đã hứa với anh thì tôi đã làm được cả rồi, cuộc điện thoại hôm nay
của anh có phải cũng nên báo cáo cho tôi chút tin vui không? Có đi có lại, cùng
có lợi mới gọi là làm ăn, nếu không thì cũng chỉ có thể gọi là cho không thôi,
thương nhân kỵ nhất là lỗ vốn. Nếu như mất một động tiền, vậy phải đào hai
đồng, ba đồng, thậm chí nhiều hơn từ trên người của người khác."
Đầu bên kia cứng đờ, sau một lúc lâu không nói chuyện.
Giọng nói Thẩm Loan lạnh lùng: "Xem ra đây không phải cuộc điện thoại thông
báo tin vui rồi."
"... Ông cụ cứ nhìn chằm chằm tôi, nên tạm thời không có biện pháp ra tay,
nhưng mà đến bây giờ cô ta vẫn chưa tỉnh lại, phản hồi bác sĩ đưa ra cũng
không lạc quan, thật ra căn bản không cần..."
"Không cần cái gì?" Lạnh lùng cắt ngang, Thẩm Loan cười nhạo ra tiếng:
"Không cần hành động, chờ cô ta tắt thở?"
"..." Thẩm Tục đúng là nghĩ như vậy.
"Cậu Thẩm, hình như đây không giống như điều kiện mà chúng ta nói lúc
trước."
Đầu bên kia nghẹn họng.
"Anh nói anh không thể không đưa Thẩm Phi trở về, cũng không có cách nào
giải thích với trong nhà, ít nhiều cũng phải cho cô ta sống lại ở Ninh Thành, cho
tới nay tôi cũng đã thực hiện toàn bộ lời hứa hẹn rồi, đổi lại là anh phải tự mình
ra tay đưa cô ra đến Tây Thiên. Vậy là bây giờ anh muốn lật lọng à?"
"Chậc, không giết chết con bélà điều không thể à?"
"Anh không trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi."
"... Thẩm Phi có thù oán gì với cô?"
Thẩm Loan: "Nhân quả luân hồi, anh tin không?"
Đổi lấy một tiếng cười nhạo của người đàn ông.
"Cô ta muốn mạng tôi, tất nhiên tôi cũng muốn mạng cô ta, vậy mới không
uổng phí tâm sức của cô ta, dù sao tôi cũng phải hồi báo lại chút gì đó mới được
chứ."
Giọng nói nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, thậm chí còn có sự thong dong
và dịu dàng i.
Nhưng nghe vào lỗ tai Thẩm Tục đầu bên kia điện thoại, không hiểu sao lại xuất
hiện một tia lạnh lẽo.
Mẫu Dạ Xoa quyết tâm muốn mạng người này mà dịu dàng sao?
Hớ...
"Tôi còn có một câu hỏi khác."
"Cậu Thẩm, vấn đề của anh quá nhiều."
Thẩm Tục cắn răng, căng da đầu mở miệng: "Cô hoàn toàn có thể giết chết
Thẩm Phi như nghiền chết một con kiến nhỏ bé, nhưng cô lại bỏ gần tìm xa,
muốn hợp tác với tôi, vì sao thế?"
"Đây mới là mục đích mà hôm nay cậu Thẩm gọi điện thoại cho tôi?"
"..." Thẩm Tục không thừa nhận, nhưng cũng không phản bác.
Thẩm Loan quá quỷ quyệt, căn bản anh ta không đoán được suy nghĩ của cô, sợ
bị gài bẫy cho nên mới chậm chạp không ra tay.
Cuộc điện thoại này tất nhiên cũng không phải vì nói chuyện phiếm, mà có ý
thám thính.
"Dù sao tôi cũng phải biết đối tượng mình hợp tác rốt cuộc đang suy nghĩ gì, rồi
mới dám tin tưởng chứ?"
Thẩm Loan cong môi: "Anh không cảm thấy chết trong tay người nhà còn tuyệt
vọng hơn gấp trăm lần so với chết trong tay những người khác à?"
"... Kẻ điên!"
"Cũng vậy thôi."
Cô muốn mạng Thẩm Phi, là vì ân oán; mà Thẩm Tục làm như vậy, hoàn toàn
xuất phát từ ghen ghét.
Anh ta còn điên cuồng hơn cả cô!
"Theo tôi được biết, thì hình như Thẩm Phi chưa làm chuyện gì có lỗi với anh."
Đầu bên kia hơi thở gấp, hiển nhiên bị chọc vào nỗi đau.
Nhưng nếu Thẩm Loan đã nói rõ ràng như vậy rồi thì Thẩm Tục cũng không
cần gì phải giấu làm gì, thậm chí còn bởi vì cuối cùng cũng có thể nói ra mà
cảm thấy nhẹ nhàng —
"Nó chưa làm gì có lỗi với tôi, nhưng sự tồn tại của nó chính là lỗi lầm lớn
nhất."
Từ nhỏ, Thẩm Phi bởi vì bệnh tật ốm yếu mà càng được chú ý, hơi lớn hơn một
chút, cô ta trổ mã rất duyên dáng yêu kiều, khí chất cũng thiên về nhu nhược,
càng làm người ta yêu thương.
Tinh lực của ba mẹ hữu hạn, cho đứa này này nhiều, thì tất nhiên sẽ uất ức đứa
kia.
Lúc Thẩm Phi nhận hết che chở, Thẩm Tục lại chịu đủ loại bắt nạt ở trường học.
Lúc cô ta phát bệnh phải vào bệnh viện, Thẩm Xuân Hòa trực tiếp chạy qua lại
giữa bệnh viện với công ty, mười ngày nửa tháng không trở về nhà, tất nhiên đã
quên mất trong nhà còn có một đứa trẻ cần chăm sóc.
Mới đầu, Thẩm Tục còn sẽ trông mong xa vời rằng ba mẹ có thể nhìn anh ta
nhiều thêm một lần.
Sau đó mới chậm rãi nhận ra hy vọng bao nhiêu thì đổi lấy thất vọng bấy nhiêu,
anh ta không mong, bởi vì mong cũng vô dụng, nên anh ta lựa chọn dùng cách
cướp lấy.
Một mặt là anh trai tốt yêu thương em gái, một mặt kia là đứa con trai ghen ghét
đến phát cuồng, hai bộ mặt kia hoán đổi rất tự nhiên, càng ngày càng thuận
buồm xuôi gió.
Nếu ngay từ đầu không có Thẩm Phi, Thẩm Xuân Hòa chỉ có một đứa con trai,
vậy tất cả sự chú ý không phải sẽ đều là của anh ta sao.
Đến lúc trưởng thành bắt đầu tiếp xúc với việc làm ăn trong nhà, suy nghĩ như
vậy lại càng mãnh liệt, nếu không có đứa em gái ốm yếu đó, vậy tất cả tài sản sẽ
một mình anh ta kế thừa!
Nhưng lại có thêm Thẩm Phi...
Nếu có thêm, vậy loại bỏ thôi!
Thẩm Loan cong môi, hiển nhiên rất vừa lòng với thứ mình nghe được: "Anh
rất thẳng thắn."
Thẩm Tục: "Tôi cho rằng, điều kiện tất yếu để thúc đẩy hợp tác là niềm tin."
"Vậy hiện tại anh biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Yên tâm, tôi nói được thì làm được."
"Vậy rửa mắt mong chờ."
Kết thúc cuộc trò chuyện, ánh mắt Thẩm Loan nặng nề, đáy mắt xẹt qua một tia
sáng.
Đầu bên kia, Thẩm Tục cầm điện thoại rời khỏi sân thượng, đi thang máy đến
tầng VIP.
Thay vì vào phòng thăm bệnh trước, anh ta lại vào phòng của bác sĩ phụ trách.
"Cậu Thẩm." Nhìn thấy người tới, lập tức buông bút trong tay, cung kính đứng
dậy.
Đây là bệnh viện tư nhân thuộc sở hữu của nhà họ Thẩm, lúc trước vì để tiện
cho Thẩm Phi, tất cả thiết bị y tế đều là loại tiên tiến nhất, chi phí điều trị cũng
cao đến mức khó tin.
Nhưng mỗi năm vẫn liên tục có người đến khám bệnh, phần lớn đều xuất thân
từ gia đình giàu có.
Trong hoàn cảnh bệnh nhân giàu có và thiết bị đắt đỏ thì yêu cầu về tố chất và
thái độ phục vụ của bác sĩ cũng tương đối cao.
Thẩm Tục là con trai của chủ bệnh viện này, tất nhiên cũng được tôn kính hơn.
"Tình hình hiện tại của em gái tôi thế nào rồi?"
Nghe được câu hỏi như vậy, bác sĩ cũng không bất ngờ, trả lời thuận buồm xuôi
gió, bởi vì không chỉ Thẩm Tục đang hỏi, mà ba anh ta là Thẩm Xuân Hòa cũng
vậy.
"... Cho nên sẽ có một khoảng thời gian hôn mê, nhưng không cần quá lo lắng,
trước mắt mà nói thì mọi thứ vẫn bình thường, các chỉ tiêu của cô Thẩm đang
chuyển biến theo chiều hướng tốt."
Ánh mắt Thẩm Tục tối sầm lại.
Mạng đúng là lớn thật!
Trầm ngâm một giây: "Nếu có người nói chuyện bên tai, cổ vũ em ấy, thì tỉ lệ
tỉnh lại có thể lớn hơn không?"
"Không loại trừ khả năng này."
"Vậy bây giờ sắp xếp cho tôi vào ICU đi."
"Cậu chủ, cậu..."
Vẻ mặt Thẩm Tục ngưng trọng: "Tuy biết không nhất định có thể được, nhưng
cũng phải thử một chút thì mới có hy vọng."
Nửa tiếng sau, Thẩm Tục mặc quần áo vô trùng được y tá dẫn vào.
"Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi, tôi ở đây nói chuyện với em ấy một lát."
"Được, chỉ có nửa tiếng thôi, đến lúc đó tôi sẽ nhắc nhở ngài, nếu như xuất hiện
tình huống đặc biệt thì có thể rung chuông, chúng tôi sẽ kịp thời chạy tới để xử
lý."
"Vâng."
Nói xong mọi thứ, y tá xoay người rời đi, để lại không gian cho hai anh em.
Lúc ngang qua cửa kính còn cảm động nhìn thoáng qua bên trong.
Chỉ thấy vẻ mặt anh trai đau thương, chậm rãi nói gì đó, không cần nghe cũng
có thể đoán được nhất định là lời nói vô cùng ấm áp..
Em gái thì hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ yên tĩnh bộ giống như thiên sứ nhỏ
lạc vào nhân gian.
Thu hồi ánh mắt, hốc mắt cô y tá phiếm hồng.
Quá cảm động...
Nhưng thực tế, Thẩm Tục ngồi bên mép giường, rũ mắt, trong miệng nói —
"A Phi, em ngủ quá lâu rồi." Lâu đến mức khiến người ta nghĩ mày sẽ không
tỉnh lại.
"Nhưng em cứ không tỉnh như vậy, thì cũng không được." Bởi vì, chỉ cần mày
còn có một hơi tàn, ông cụ cũng sẽ không từ bỏ.
Cho nên, chỉ cần mày không thở, cuối cùng không cứu đươc, tao mới có thể kê
cao gối mà ngủ.
"Thực xin lỗi."
Nói xong, đứng dậy tắt video giám sát bên trong, sau đó lấy ra một ống tiêm từ
trong ngực, chậm rãi đẩy mạnh vào chai truyền dịch, từng giọt từng giọt đưa
vào cơ thể Thẩm Phi.
......
Buổi sáng ngày hôm sau.
"Bác sĩ Trương! Anh đến ICU xem bệnh nhân này đi, mấy chỉ số đều xảy ra
vấn đề!" Y tá kiểm tra phòng đến ghi chép thì phát hiện không ổn lắm, lập tức
rung chuông, nói vào bộ đàm
Rất nhanh bác sĩ đã tới.
"Sao lại thế này?!"
"Ngài nhìn trước đi..." Y tá đưa bản ghi chép trong tay qua: "Cái này... Còn có
chỉ số thứ nhất này nữa... so với số liệu lúc trước thì đều xuất hiện dao động
không bình thường."
"Không nên... đêm qua đã tiêm gì rồi?"
"Vẫn như cũ, không thay đổi, đều là thuốc dựa theo đơn thuốc ngài sắp xếp
nghiêm ngặt, vừa rồi tôi cũng kiểm tra qua, không có vấn đề gì."
Bác sĩ trầm ngâm một giây, lông mày suýt nữa xoắn lại thành một đường.
Bỗng nhiên, tầm mắt rơi xuống số liệu của chỉ số nào đó, đồng tử co lại:
"Không xong rồi..."