Cùng một ngày.
Trong phòng làm việc ở sơn trang Đông Li.
"... Sau khi rời khỏi sân bay thì được đưa vào phòng ICU, tạm thời vẫn trong
tình trạng hôn mê, có thể tỉnh không còn phải xem phản ứng bài trừ."
Phản ứng nhỏ còn tốt, thuốc có thể khống chế được.
Còn nếu phản ứng mạnh, chỉ sợ sẽ mãi mãi ngủ như vậy.
Thẩm Loan lẳng lặng lắng nghe, không mở miệng.
Sở Ngộ Giang trầm ngâm: "Trước khi đổi người, Thẩm Yên không làm kiểm
tra..."
Cũng không chấp nhận các bước kiểm tra trước khi phẫu thuật, cứ trực tiếp thay
gan, chó ngáp phải ruồi xác suất thành công gần như bằng không.
Có nghĩa là tình trạng không lạc quan.
Đối với chuyện này, Thẩm Loan cũng không ngạc nhiên, hiển nhiên đã sớm
đoán trước được hoặc là nói, cục diện bây giờ chính là kế quả của kế hoạch mà
cô tỉ mỉ vạch ra!
"Cha con nhà họ Thẩm đâu?"
"Từ lúc máy bay hạ cánh rồi đến bệnh viện, toàn bộ quá trình Thẩm Tục đều đi
theo, sau đó Thẩm Xuân Hòa mới đến."
"Tiếp tục theo dõi bên đó, chớ rút dây động rừng."
Sở Ngộ Giang rũ mắt, thấp giọng trả lời.
Sau đó, khom người rời khỏi phòng, ngay lúc anh ta chuẩn bị đóng cửa, một
bàn tay từ bên cạnh vươn ra ngăn động tác của anh ta lại.
"Gia..."
Quyền Hãn Đình ý bảo im lặng.
Sở Ngộ Giang câm miệng, xoay người rời khỏi.
Thẩm Loan đứng dậy khỏi chiếc ghế da mềm mại, đứng dậy đến trước cửa sổ
sát đất, ánh mắt nhìn về nơi xa.
Ánh chiều tà hắt vào gương mặt cô vẽ ra hình dáng chiếc cằm tinh tế, cằm
nhếch lên lạnh thấu xương, kiêu căng.
Quyền Hãn Đình vừa bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy dáng vẻ đó.
Thẩm Loan nghe thấy có tiếng động, theo bản năng quay đầu lại, thấy rõ người
đến là ai thì bỗng dưng nhoẻn miệng cười.
Chạng vạng, hoàng hôn, lúm đồng tiền như hoa của người phụ nữ hòa quyện
với nhau tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.
"Có tin tức sao?" Quyền Hãn Đình tiến lên ôm cô, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn,
động tác dịu dàng.
"Ừm."
"Sao thế?"
"Máy bay bình an đáp xuống Kinh Bình, cô ta được đưa vào bệnh viện một
cashc nhanh chóng, trước mắt còn đang hôn mê."
"Vì sao tha cho cô ta?"
Trước khi Thẩm Tục hành động, bên Sở Ngộ Giang cũng đã nhận được tin,
hoàn toàn có thể ngăn cản.
Cho dù đã lên máy bay, với bản lĩnh của thuộc hạ Quyền Hãn Đình vẫn có thể
đuổi kịp trước khi nó hạ cánh, nhanh chóng cản lại.
Cho dù không kịp thì vẫn có thể chặn người ở sân bay Kinh Bình.
Tóm lại, không có chuyện Quyền Hãn Đình không bắt được, chỉ có chuyện
Thẩm Loan cố ý thả người.
"Anh muốn nghe nguyên nhân?" Thẩm Loan chớp chớp mắt, nụ cười không
thay đổi.
Người đàn ông nhìn cô, mặt mày mỉm cười dung túng: "Em nói, anh nghe đây."
"Em muốn thử một chút."
"?"
"Trong hoàn cảnh không được sàng lọc nguồn gan, vội vàng hoàn thành ca giải
phẫu, lại một đường xóc nảy, đến cuối cùng cô ta có thể sống hay không."
"Có thể thì sao? Không thể thì sao?"
"Có thể, chứng tỏ ông trời giúp cô ta, mệnh không nên tuyệt, em thả cô ta coi
như thuận theo ý trời; không thể, đến ngày mai còn không thấy được, cần gì
mạng chó của cô ta."
"Thế ư?" Quyền Hãn Đình nhướng mày, tám phần giữ lại, hai phần nghi ngờ:
"Từ khi nào em lại thuận theo ý trời?"
Thẩm Loan nghiêng đầu, nghịch ngợm: "Sao, không thể hả?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không giống em."
Nụ cười của cô càng sâu.
"Được thôi" Quyền Hãn Đình ôm chặt cô bằng một tay, đột nhiên kéo gần vào
lồng ngực: "Trêu anh?"
"Chỉ đùa một chút thôi mà, chọc anh vui lắm."
"Kẻ lừa đảo!" Nhéo nhéo mũi cô, vừa yêu vừa hận.
"Được rồi, nói chuyện đàng hoàng..." Thẩm Loan đứng thẳng dậy từ trong lòng
anh: "Thật ra em cũng không nói bậy, tuy chỉ chiếm phần rất nhỏ, nhưng thật sự
có nguyên nhân này — em muốn xem thử một chút, đến tột cùng ông trời
thương cô ta hay đứng về phía em."
Tóm lại sẽ có một người được ông trời ưu ái như vậy.
Kiếp trước là Thẩm Phi, cho nên cô ta thành công.
Vậy kiếp này có thể đến phiên Thẩm Loan không?
Tất nhiên, cô sẽ không đặt hết hy vọng thắng thua trên cái gọi là "ý trời", bất cứ
lúc nào bất cứ chỗ nào, trước sau cô chỉ tin tưởng người tính thắng trời tính.
"Có phải cảm thấy em rất nhàm chán không?"
Quyền Hãn Đình cười khẽ, ôm cô: "Hỏi trời, không bằng hỏi anh."
"Nói thế là sao?"
"Lấy chồng thì chồng là trời, đối với em mà nói, anh mới là trời."
Khóe miệng Thẩm Loan khẽ nhếch: "Anh thật biết dát vàng lên mặt."
"Vậy em nói xem, ông đây nói sai câu nào chứ?"
"Lấy chồng thì chồng là trời, mấu chốt anh là "chồng" sao?"
Ánh mắt Người đàn ông tối sầm, cười tà tứ: "Vậy thì phải xem, là phu trong
người chồng hay phu trong người tình."*
*Người chồng tiếng hán là trượng phu, người tình tiếng hán là tình phu.
"Xứ..."
"Nhưng không sao, kiếp này dù là chồng hay người tình, đều chỉ có thể là anh."
Thẩm Loan nhướng mày, ánh mắt khiêu khích: "Chưa chắc đã là vậy, tương lai
ai biết trước? Nói không chừng một ngày nào đó em lại ôm khác cẩu — ưm!"
Đôi môi bị bịt kín, muốn nói cũng không mở miệng được.
Quyền Hãn Đình dùng lực không nhỏ, gần như hung tàn càng giống như đang
trừng phạt, trằn trọc hung tợn cắn nghiến răng: "Em dám nói..."
"Ưm ưm —" Thẩm Loan đấm vào ngực anh lại bị bàn tay của người đàn ông
giữ lại, nắm chặt.
"Còn dám hay không?"
Tiếp tục giãy giụa.
Anh càng dùng lực: "Hửm?" Âm cuối cất cao, nguy hiểm cảnh cáo.
Thẩm Loan chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực sắp bị rút cạn, hơi thở bắt
đầu trở nên khó khăn.
"Nói câu nào ông đây thích nghe thì sẽ tha cho em. Còn dám hay không?"
Lắc đầu.
Không dám.
Anh hung dữ như vậy, con chó khác sẽ bị cắn chết không phải sao?
Không thể trêu vào, không thể trêu vào...
Đôi mắt người đàn ông sung sướng, đôi môi cười nhạt như gà trống chọi thắng,
đùa nghịch mấy sợi lông khoe khoang.