Lúc này trong phòng phẫu thuật yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng của dụng cụ.
Dưới đèn mổ là một cơ thể bị mổ ra, khuôn mặt bác sĩ vô cảm, động tác vừa
chuyên nghiệp vừa lạnh nhạt.
Mà người trên bàn phẫu thuật đã sớm không còn ý thức.
Mới đầu, lúc mấy y tá và bác sĩ đi vào phòng bệnh làm kiểm tra cho Thẩm Yên,
cô ta cũng không để ở trong lòng, mặc dù lần kiểm tra này cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ,
tốn thời gian gấp đôi bình thường.
Cô ta vẫn giả bộ ngủ như trước, hơi thở vững vàng, hai mắt nhắm nghiền,
nghiêm túc vào vai "người thực vật".
Quả nhiên —
Bác sĩ không hề phát hiện ra manh mối.
Kết thúc kiểm tra, trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Yên cuối cùng cũng
được thả lỏng.
Nhưng giây tiếp theo, giường bệnh bị đẩy đi, người đang "ngủ say" cũng bị dời
đi.
Thẩm Yên không biết bọn họ muốn làm gì, cũng không rõ mình sẽ bị đưa đến
nơi nào, cô ta muốn mở to mắt để nhìn xung quanh, muốn tìm một người nào đó
để hỏi nghi ngờ trong lòng.
Nhưng cô ta là "người thực vật"!
Không thể mở mắt, cũng không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả thay đổi tư thế
cũng không thể được.
Cô ta chỉ có thể nằm thẳng, giống như một thể xác không có linh hồn.
Im lặng và khống chế kéo dài suốt mười lăm phút, dường như giường bệnh bị
đẩy đi rất xa, trải qua hành lang thật dài sau đó quẹo vào thang máy, sau khi ra
ngoài lại đi qua một hành lang dài hơn, cuối cùng vào một không gian kín.
Lạch cạch —
Ngọn đèn vàng ấm áp xuyên qua mí mắt, mờ mịt thành một tia sáng.
Cô ta cảm giác người mình bị người khác lật qua lật lại, bình xịt khử trùng phun
thẳng vào xương sống, chợt hơi lạnh.
Ngay sau đó, có cảm giác mát lạnh nơi chỗ khử trùng không đợi cô ta phản ứng,
kim tiêm đã đâm vào thịt, sau đó đâm vào tuỷ sống.
Đây là...
Thuốc mê!
Cho đến giờ phút này, Thẩm Yên mới phản ứng được, đây là phòng kín, không
phải là chỗ nào khác, đúng là phòng phẫu thuật!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao phải tiêm thuốc mê cho cô ta?
Làm phẫu thuật sao?
Sao lúc trước chẳng nghe nói gì?
Vô số câu hỏi làm đầu óc cô ta choáng váng, đột nhiên cảm thấy một cảm giác
bất an mãnh liệt.
Theo thời gian qua đi, trong lòng càng thấp thỏm hơn, ngay sau đó bắt đầu sợ
hãi.
Không đúng!
Thẩm Yên giật mình một cái, ngửi được hơi thở của cái chết.
Cô ta muốn ngồi dậy ngăn cản mấy thứ này, chẳng sợ làm loạn, cũng chẳng sợ
bại lộ sự thật rằng mình đã tỉnh, dù vậy cũng không tiếc.
Nhưng thuốc mê nhanh chóng có tác dụng, cơ thể của cô ta bắt đầu không chịu
sự khống chế, căn bản không thể nhúc nhích.
Thẩm Yên đột nhiên mở mắt ra, lại nghe thấy bác sĩ gây mê "ồ" một tiếng.
"Sao cô ta lại tỉnh?"
Khó nén kinh ngạc.
"Thật sao?" Bác sĩ mổ chính chỉ nhàn nhạt nhìn qua rồi dời ánh mắt, cúi đầu,
tiếp tục đeo bên găng tay cao su khác: "Có thể thuốc không đủ liều, làm cho sau
khi người bệnh tiêm thuốc vẫn cứ tỉnh táo, nên xử lý loại tình huống này thế
nào thì tôi tin anh chuyên nghiệp và hiểu biết hơn tôi."
"Không không không... cô ta là người thực vật, nhưng sau khi tiêm thuốc mê lại
tỉnh..."
"Người thực vật?" Bác sĩ mổ chính lạnh lùng cắt ngang: "Không phải cô ta có
thể mở mắt, có ý thức sao? Sao lại biến thành người thực vật?"
"Nhưng chuyện này..."
"Sắp đến thời gian chuẩn bị rồi, cuộc phẫu thuật này vẫn phải tiếp tục, anh chắc
chắn vẫn muốn nói mấy lời vô nghĩa ở đây à? Ông Thẩm bỏ tiền mời chúng ta
tới đây cũng không phải để nghiên cứu người thực vật."
Bác sĩ gây mê lập tức câm miệng.
Đúng rồi, bọn họ đến Ninh Thành chỉ để đổi gan cho Thẩm Phi, cũng thuận tiện
lấy đi những nội tạng khác.
"Suy nghĩ cẩn thận rồi?"
"... Xin lỗi."
"Vậy làm tốt việc của anh đi."
Lúc đầu Thẩm Yên giãy giụa, chỉ trích, oán hận, sau đó lại xin tha, chịu thua,
yếu thế, cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuốc mê lại lần nữa bị tiêm vào
trong cơ thể, rất bất lực.
Cô ta thậm chí không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đã chìm vào trong
bóng đêm mờ mịt.
Mà sau giấc ngủ này cô ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trước khi nhắm mắt một giây, trong đầu cô ta bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ của
Thẩm Loan, và còn có câu nói kia của cô—
"Hỏi lại một lần cuối cùng, chị muốn tỉnh lại hay không?"
"..."
"Nhớ đấy, đây là do chị chọn."
Bản thân mìnhchọn — đường chết!
Nếu không muốn tỉnh, vậy thì mãi mãi đừng tỉnh.
Hôm nay mọi người vẫn bình tĩnh đi lại như bình thường, cũng không ai biết
trong phòng mổ của tầng nào đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Cũng không ai người biết ngắn ngủi trong vòng nửa ngày, bệnh nhân bị ung thư
gan trong phòng bệnh SVIP đã hết trải qua sự vui mừng rồi lại đến sự đau
thương, bởi vì cảm xúc thay đổi quá lớn, trước mắt đã rơi vào hôn mê, phải dựa
vào máy thở để duy trì sự sống, yên lặng chờ chết.
Càng không có ai biết tội phạm "Thẩm Phi" đột nhiên phát bệnh, còn chưa kịp
cứu chữa thì đã ngưng thở.
Cảnh sát đặc nhiệm rút lui, lại không có thêm bằng chứng, vụ án khép lại cũng
chỉ là vấn đề thời gian.
Hai ngày sau, một chiếc máy bay tư nhân được trang bị đầy đủ đội ngũ y tế và
thiết bị bay từ sân bay Ninh Thành đến Kinh Bình theo lộ trình đã định.
Sau khi hạ cánh, cửa khoang mở ra, mấy nhân viên y tế nâng cáng đi xuống