Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 759




Thẩm Loan không trực tiếp trả lời mà lại lấy điều khiển từ xa, mở TV.

"Tự mình xem đi." Nhẹ giọng nói, nụ cười nhẹ nhàng.

Thẩm Như và Thẩm Xuân Giang đồng thời nhìn lại, giây tiếp theo, trên mặt lộ

vẻ hoảng sợ, trái tim run lên.

Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một căn phòng phẫu thuật trang bị đầy đủ thiết

bị, gam màu chủ đạo là màu lam lạnh, có mấy bác sĩ mặc đồ phẫu thuật vây

quanh một cái bàn, trong tay cầm dao mổ dính máu, kẹp phẫu thuật trên khay

dụng cụ y tế...

Không có một ai nói chuyện, bầu không khí nặng nề.

Nếu không phải trên tay bác sĩ còn cử động, thì suýt nữa làm người ta nghĩ đây

là hình ảnh động.

Mà căn phòng phẫu thuật kia vốn nên dùng để làm phẫu thuật cấy ghép gan cho

Thẩm Loan và Thẩm Xuân Giang.

Nhưng sau khi Thẩm Xuân Giang dời hoa ghép cây*, đổi Thẩm Phi vào đó, thì

lại thành phòng phẫu thuật đổi gan của Thẩm Loan và Thẩm Phi.

*Dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.

Hiện giờ Thẩm Loan bình yên vô sự, vậy người đang bị lấy nội tạng mà trên

màn hình là ai?!

Trong mât Thẩm Như có sự mờ mịt.

"A Yên! Mày làm gì con bé rồi?!" Thẩm Xuân Giang đột nhiên phản ứng lạ,

đồng tử co lại.

Nghĩ đến khả năng nào đó, lông tơ không khỏi dựng ngược, lưng lạnh cả người.

Nhưng Thẩm Loan vẫn giữ dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt đó: "Đối với ngài mà

nói, một đứa con gái sống đời sống người thực vật thì đã không còn giá trị nữa,

cần gì phải lo lắng? Dùng đúng mục đích không phải phong cách của ngài sao?"

"Mày— lớn mật!"

Thẩm Xuân Giang ho lên hai tiếng, gấp đến mức hai má đỏ lên.

Thẩm Loan cười lạnh: "Lúc này mới đến làm bộ làm tịch, ngài không mệt à?"

"Đồ con gái xấu xa! Mày, làm sao mày dám?!" Thoáng chốc, gân xanh đã nổi

lên, mạch máu xanh lá trên cổ giống như giây leo đang quấn chặt lại.

Gân xanh chằng chịt cho thấy đang cực kỳ tức giận.

Thẩm Loan cũng chỉ nhẹ nhàng cười: "Không phải tôi đang dùng hành động

thực tế để chứng minh sao?"

Làm sao mày dám?

Tôi dám.

Thẩm Như nhìn hai người đấu võ mồm anh tới tôi lui, tròng mắt mờ mịt chuyển

động hai cái, lúng túng đặt câu hỏi: "Hai người rốt cuộc đang nói gì thế? Liên

quan gì đến A Yên chứ?"

"Ngu xuẩn! Nó tự chạy thoát nhưng lại đưa A Yên lên bàn phẫu thuật, mày có

hiểu không? Người đổi gan cho Thẩm Phi không phải là ai khác, mà là em gái

ruột mày đấy!"

Thẩm Xuân Giang lạnh giọng rít gào, rống xong thì hai mắt khẽ đảo, dựa vào

trên giường, vỗ trước ngực rồi há mồm thở dốc.

Tiếng thở hổn hển giống như cái ống thở cũ nát, tựa như giây tiếp theo sẽ không

còn sức.

Thẩm Như nghe xong, một lúc lâu cũng không có phản ứng.

Khuôn mặt dại ra, ánh mắt trống rỗng, giống như bị mất đi linh hồn, chỉ còn lại

cơ thể đã chết lặng.

Thật lâu sau, tròng mắt mới bắt đầu chuyển động một lần nữa, cô ta nhìn Thẩm

Xuân Giang nhưng lại không hề có bất kỳ sự đáp lại nào, lại nhìn Thẩm Loan,

muốn tìm được chút dấu vết vì nói dối trên mặt cô.

Đáng tiếc không có!

"Mày..." Thẩm Như cắn chặt hàm răng, cả người run rẩy, cô ta muốn dùng

giọng nói sắc nhọn nhất để đay nghiến, dùng thái độ ác liệt nhất để chỉ trích,

nhưng lời nói đến bên miệng lại vì sợ hãi mà vô lực, vì sợ hãi mà trở nên khiếp

nhược: "Đây là mưu sát... Tự tay đẩy A Yên vào chỗ chết... Dù cho hai người đã

từng bất hòa, nhưng dù sao em ấy cũng chảy một nửa dòng máu với mày... sao

mày có thể nhẫn tâm như thế? Mày là hung thủ giết người..."

Thẩm Loan ngửa đầu, đường cong của cằm nâng lên tạo thành một độ cong

lạnh nhạt.

Nhẹ lẩm bẩm: "Các người có thể vô tình với tôi, chẳng lẽ tôi không thể đối xử

tàn nhẫn với các người?"

Không có thù hận, cũng không có sự oán trách, chỉ là câu hỏi đơn thuần.

Thẩm Như nghẹn họng, há miệng thở dốc, nhưng lại không biết phản bác sao

cả.

Cuối cùng khó khăn nói ra một câu: "... Thật xin lỗi, cô không phải A Yên."

Đây là... đang ném nồi cho Thẩm Xuân Giang?

Thẩm Xuân Giang vừa mới thở chậm được một hơi: "..."

Đúng lúc này, Thẩm Như đột nhiên trừng mắt, nhìn chằm chằm chỗ nào đó sau

lưng Thẩm Loan, giống như thấy thứ gì đó còn kinh khủng hơn cả quỷ, hét lên

một tiếng.

Quay đầu lại, ôm lấy mình, cuộn tròn trên sàn nhà, run bần bật.

Thẩm Loan quay đầu lại, phía sau không phải gì khác mà là màn hình tinh thể

lỏng LCD, phía trên cũng đồng thời phát sóng trực tiếp toàn quá trình phẫu

thuật.

Trước mắt đã tiến hành đến phần lấy gan từ cơ thể sống, tay bác sĩ đẫm máu,

chiếc kẹp dao lạnh lẽo, và còn thứ nhầy nhụa máy trên bàn tay kia, cũng phân

biệt được là bộ phận nào của cơ thể, hay là nội tạng.

Thẩm Như chỉ nhìn thoáng qua nhưng cô ta đã biết, hình ảnh đó là thứ cô ta sẽ

không thể nào quên được cho đến khi chết.

Giống như bóng ma bao phủ lấy đầu, sẽ không theo thời gian trôi đi mà nhạt

nhòa, hay ký ức lâu dần mà biến mất.

Chỉ cần Thẩm Loan còn sống trên đời này, cô ta còn có thể nhìn thấy cô, nghe

thấy tin tức của cô, vậy thì cô ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ thoát khỏi những

cơn ác mộng do cô mang đến, thậm chí càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng

kinh khủng..

"Không..." Thẩm Như vừa run rẩy vừa lắc đầu, cảm xúc đã tới bờ vực sụp.

So sánh mà nói thì phản ứng của Thẩm Xuân Giang bình tĩnh cô ta nhiều, tuy

rằng hình ảnh tràn ngập máu me như vậy nhưng vẫn chưa đến mức làm ông ta

luống cuống, đánh mất thể diện nên có.

"Cũng thế..." Bỗng nhiên nghe ông ta than nhẹ một tiếng: "A Yên đã là người

thực vật, khả năng tỉnh lại cũng cực kỳ nhỏ, một khi đã như vậy thì sao không

nhường nội tạng cho người khác tồn tại."

Vừa đúng với câu "dùng đúng mục đích".

Thẩm Loan bỗng chốc kéo lên một nụ cười.

Thẩm Xuân Giang không hổ là Thẩm Xuân Giang, mặc kệ là tình hình hay cảnh

ngộ thế nào, cũng có thể nhanh chóng đưa ra phản ứng, hy sinh thứ nhỏ nhất để

đổi lấy lợi ích lớn nhất.

Ngay cả lý do thoái thác nhưng lại làm như tự an ủi mình cũng đã nghĩ ra—

người thực vật, khả năng tỉnh lại cực kỳ nhỏ!

Thẩm Loan không tỏ thái độ, lẳng lặng nghe.

"... Cũng trách ba, thật sự không ngờ lại để A Yên gặp phải chuyện này." Trong

mắt Thẩm Xuân Giang lộ ra vẻ tự trách.

Rất có chịu thua ý tứ.

Thẩm Loan lại chỉ cảm thấy buồn nôn thôi, ghê tởm tới cực điểm.

"Ba! Ba không thể làm vậy," Thẩm Như nhào lên, bò đến mép giường, nắm chặt

lấy ống tay áo của ômg ta, giống như nắm chặt cọng cơm cứu mạng cuối cùng:

"A Yên không thể chết được, em ấy còn sống... ngài lập tức nói Thẩm Loan

dừng ngay phẫu thuật lại đi, đừng lấy nội tạng em ấy... em ấy sẽ chết, thật sự sẽ

chết mất!"

Nói đến câu sau, sớm đã khóc không thành tiếng.

"Người thực vật thì còn nói gì đến " còn sống "? Dựa vào máy thở để duy trì

cuộc sống, sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi, lãng phí... Còn không bằng đi cứu

mạng người khác."

Nói rất đường hoàng, nhưng —

"Ba đã hỏi A Yên chưa? Em ấy gật đầu đồng ý rồi à?"

"À, một đứa không thể nói chuyện như nó, người thực vật không biết làm gì, thì

làm sao mà gật đầu đồng ý được?"

Thẩm Như: "Em ấy không phải người thực vật, em ấy tỉnh rồi!"

Mặt mày Thẩm Loan tối sầm lại, thâm thúy chuyển động.

"Đúng là hoang đường!" Thẩm Xuân Giang lạnh lùng mắng, căn bản không tin.

"Ba, là sự thật đấy, A Yên đã tỉnh từ rất lâu rồi, ba cứu em ấy đi, cầu xin Thẩm

Loan dừng tay đi... nó không phải người ngoài, là con gái riêng của ba..."

Từng câu chữ lộ ra sự cầu xin.

Nhưng vẫn cứ không thể đả động ý chí sắt đá của người đàn ông, Thẩm Xuân

Giang hất tay cô ta, lập tức nhìn về phía Quyền Hãn Đình.

Đột nhiên nở một nụ cười, mang theo vài phần lấy lòng: "Lục gia, ngài cũng

thấy rồi, đều là hiểu lầm thôi. Hiện tại đã giải thích rõ ràng rồi, Thẩm Loan cũng

chẳng tổn thương lông tóc gì, những người này của cậu..." Ông ta đảo qua

những vệ sĩ khủng bố như hổ rình mồi xung quanh: "Có phải cũng nên rút lui

rồi không?"

Quyền Hãn Đình ngay cả một ánh mắt cũng không cho ông ta, chỉ cúi đầu nhìn

Thẩm Loan, nhàn nhạt nói: "Không sai, người là của tôi, nhưng tôi cũng không

làm chủ được chuyện này."

Ý là anh chỉ phụ trách cung cấp vũ lực để ủng hộ, làm hậu thuẫn mạnh nhất, còn

về việc nên xử lý các người thế nào thì đều do Thẩm Loan quyết định.

Sắc mặt Thẩm Xuân Giang xanh mét.

Đối diện với ánh mắt cười như không cười của Thẩm Loan, một cảm giác nhục

nhã đột nhiên nảy sinh.

Trong tình huống này, nếu đổi lại là bất cứ người nào khác, Thẩm Xuân Giang

đều có thể chịu thua, thậm chí hèn mọn cầu xin, nhưng đây lại là Thẩm Loan —

Là người mà ông ta không muốn cúi đầu nhất, cũng không muốn vẫy đuôi nhất!

Trong màn hình theo dõi, cuộc phẫu thuật vẫn còn tiếp tục; nhưng trong phòng

bệnh, không khí lại rơi vào cục diện bế tắc.

Sự vô sỉ của Thẩm Xuân Giang lại lần nữa làm Thẩm Loan hơi bất ngờ, nhưng

thật ra hành vi này của Thẩm Như cũng rất thú vị.

"Loan Loan, giữa ba con chúng ta thì làm sao lại có thù oán được chứ, con thấy

đó, để những vệ sĩ này ở đây cũng không phải là cách hay, có thể để cho bọn họ

đi ra ngoài trước không, có chuyện gì thì chúng ta đóng cửa lại giải quyết?"

Nhìn Thẩm Xuân Giang nhảy nhót như chú hề xong, Thẩm Loan lạnh lùng cong

môi: "Ông cho rằng tôi đứng ở đây là vì để nói điều kiện, hay buôn bán với ông

à?"

Mày Thẩm Xuân Giang nhíu chặt, trong mắt cũng nặng nề: "Nếu không thì

sao?"

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến ông ta đến bây giờ vẫn không sợ

hãi.

Nếu Thẩm Loan có ý đồ khác, vậy thì bọn họ còn có thể trao đổi một con đường

sống, nếu không thì cô căn bản không có khả năng xuất hiện ở đây, tốn miệng

lưỡi làm gì.

Thẩm Xuân Giang nghĩ kỹ—

Chỉ cần trên người mình còn có Thẩm thứ Loan cần, có thể cướp đoạt, vậy thì

ông ta tạm thời an toàn.

Đáng tiếc, người tự cho là thông minh thì kết quả thường sẽ bị vả mặt rất đau.

"Chuyện tới lúc này rồi mà ông còn cảm thấy trong tay ông có thứ gì đáng giá

để tôi mất công à?"

Vị trí chủ tịch đã sớm bay rồi, cổ phần trong tay cũng đã chuyển nhượng hết.

Ngoài thân xác đang kéo dài hơi tàn ra, thì Thẩm Xuân Giang còn có thứ gì

đáng giá?

Không có.

Cho dù có, cũng đã sớm vào trong túi Thẩm Loan, bị cô che kín mít, kín không

kẽ hở.