Thẩm Xuân Giang kinh ngạc.
Thẩm Như tựa như gặp quỷ.
"Sao, sao cô lại ở đây?!"
Nụ cười của Thẩm Loan vẫn không thay đổi, hỏi lại: "Sao tôi lại không thể ở
đây?"
"..."
"Tôi không ở đây, vậy thì phải ở đâu? Hửm?" Vừa dò hỏi vừa bước tới gần.
Khuôn mặt Thẩm Loan lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống cô gái đang chật vật
ngã dưới đất, ánh mắt cô lạnh như băng.
"Cô... không phải cô đã bị đưa vào phòng phẫu thuật rồi sao?!"
"Các người đưa tôi vào, chẳng lẽ lại không cho tôi tự mình đi ra à?"
Thẩm Như cắn môi, ánh mắt thoáng đảo qua người đàn ông không giận mà uy
bên cạnh Thẩm Loan, lập tức trong lòng bỗng trở nên chua sót, suýt nữa đã rơi
nước mắt.
Loại cảm giác này tựa như trộn tất cả các loại gia vị chung với nhau, đủ loại
mùi vị quậy đều vào nhau, cuối cùng đều hóa thành sự ghen ghét dành cho
Thẩm Loan, khó có thể tiêu tan.
Cô ta có tài đức gì chứ?
Dựa vào cái gì mà lần nào cũng được thần may mắn chiếu vào?
Vì sao Quyền Hãn Đình lại tới? Rõ ràng chỉ thiếu thêm một chút nữa...
So với Thẩm Như thì tình hình của Thẩm Xuân Giang tốt hơn, ông ta nhìn đồng
phục bệnh nhân trên người Thẩm Loan, lại đảo mắt qua những vệ sĩ mặc đồ đen
như hổ rình mồi xung quanh, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, đột nhiên nhanh trí
—
"Mày đã sớm biết."
Ông ta cắn chặt quai hàm, gằn từng chữ một, dùng câu trần thuật.
Thẩm Loan nhướng mày, vừa không thừa nhận, cũng không phản bác.
"Quả nhiên... Ha ha ha ha..." Thẩm Xuân Giang cười to.
Cười cười rồi đột nhiên lại rơi lệ, nhưng vẫn ngã trước ngã sau, tiếng cười
không ngừng.
Thẩm Loan lẳng lặng nhìn ông ta, trong mắt nhạt đến gần như không có cảm
xúc, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
"Ha ha ha ha... Tao cho rằng bọ ngựa bắt ve sầu đã cũng đủ cao minh rồi, không
ngờ còn có chim sẻ ở phía sau... Được được, mày đúng là con gái cưng của
Thẩm Xuân Giang!"
Nói đến câu sau, giọng nói đã trầm hơn, người cũng bắt đầu vừa khóc vừa cười.
"Tôi đoán ông hiện tại nhất định rất hối hận, tôi không chết cũng có nghĩa là cổ
phần của ông sẽ một đi không trở lại." Giọng nói Thẩm Loan lạnh nhạt, dường
như không phải đang nói chuyện của mình, cho nên cũng sẽ không đau khổ.
Nhưng dừng ở trong mắt Quyền Hãn Đình, ngoài đau lòng ra thì vẫn là đau
lòng.
Thẩm Loan kiêu ngạo như vậy, vốn nên có được tất cả những thứ tốt đẹp nhất
trên đời này: Gia đình hoàn chỉnh, cha mẹ hiền từ, anh chị em thương yêu nhau,
cùng với cuộc sống thuận buồm xuôi gió, không biết đau khổ là gì.
Được che chở, được yêu thương, được nuông chiều, có thể vô pháp vô thiên,
cũng có thể không cần kiêng nể gì.
Nhưng hiện thực lại là cô phải gánh chịu vô số gánh nặng và áp lực, nếm hết tất
cả bất hạnh và bất công.
Nhưng cô lại không hề suy sút, không hề yếu đuối từ bỏ, mà lại đứng lên từ sự
khó khăn, phản kích lại sóng gió, từng chút từng chút một dần trưởng thành để
trở nên kiên cường như bây giờ.
Càng không có người quan tâm, không có người yêu thương, thì cô lại càng
phải sống thật xuất sắc và thật ưu tú.
Cô thật cẩn thận che chở mình trưởng thành, nỗ lực để mình hướng đến sự tốt
đẹp, cho đến khi có nụ hoa nở ra từ trong bụi bặm.
Một khắc đó, mũi Quyền Hãn Đình bỗng nhiên hơi xót.
Anh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Loan trong suối nước nóng ở sơn
trang, cô lớn mật, quả cảm, không hề sợ hãi.
Trước hôm nay, Thẩm Loan như vậy đối với Quyền Hãn Đình mà nói, đó đại
diện cho sự hấp dẫn trí mạng.
Nhưng sau hôm nay, anh sẽ nhịn không được mà suy nghĩ, trước khi anh tham
dự vào trong cuộc đời cô, cuộc sống của Thẩm Loan như thế nào, cô sinh tồn ra
sao, làm thế nào để từ từ từng chút một trưởng thành như lúc đứng trước mặt
anh ngày hôm nay.
Anh có được cô của hiện tại, và sẽ dự định cô trong tương lai, nhưng lại không
cách nào tham dự vào quá khứ của cô.
Đây là điều tiếc nuối nhất của Quyền Hãn Đình, cũng là khúc mắc không thể
tiêu tan trong lòng anh.
Thậm chí đã hơn một lần anh suy nghĩ, vì sao ông trời không thể sắp xếp bọn
anh gặp nhau sớm một chút, để anh có thể thấy thời điểm cô còn chưa đủ kiên
cường, vì cô mà rộng mở cái ôm, che mưa chắn gió?
Nghĩ đến đây, Quyền Hãn Đình theo bản năng siết chặt lòng bàn tay.
Thẩm Loan chỉ cảm thấy trên eo chặt hơn, đúng lúc cô đảo mắt nhìn, lại bị
người đàn ông nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
Lòng ngực ấm áp ẩn chứa sức mạnh làm cô an tâm, hương vị quen thuộc mang
đến cho cô cảm giác an toàn.
Một khắc đó, cô bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn.
May mắn trong cuộc sống cô đơn của mình còn có tình yêu để an ủi.
May mắn lúc cô tổn thương vì bị mọi người xa lánh thì vẫn còn có Quyền Hãn
Đình là hậu thuẫn kiên cường nhất của cô.
"Loan Loan..."
Khuôn mặt cô cọ nhẹ trên cánh tay anh, hơi mỉm cười: "Yên tâm, em rất ổn."
Bởi vì, còn có anh ở đây.
Quyền Hãn Đình thương tiếc, ánh mắt lại tràn đầy yêu thương và thâm tình.
Bảo bối của anh không cần người thân rẻ rúm như thế, cũng không cần kẻ làm
cha ích kỉ như Thẩm Xuân Giang, anh sẽ bù đắp cho cô tất cả tình yêu thương
mà cô thiếu hụt, cho cô sự quan tâm mà cô chưa từng có được.
Thẩm Loan dường như phát hiện được cảm xúc dao động của người đàn ông, lại
thấy anh không ngừng ôm chặt lấy mình, cũng hiểu được bây giờ lòng anh đang
trĩu nặng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Không cần phải nói gì, cũng hoàn toàn hiểu rõ tấm lòng của nhau.
Anh thương tiếc cô từng chịu tổn thương.
Cô biết ơn vì tình yêu đầy trả giá của anh.
Một sự ăn ý yên lặng lưu chuyển giữa hai người, lên men trong không khí khiến
hai mắt Thẩm Như đau đớn.
Cuối cùng ghen ghét trong lòngcũng không khống chế được nữa, cô ta ngồi trên
sàn nhà, điên cuồng gào thét với Thẩm Loan: "Sao mày không chết đi?! Vì sao
mày còn sống trên đời này?"
Cướp đi hào quang của cô ta, cướp đi người cô ta yêu, huỷ hoại cuộc sống hoàn
mỹ mà cô ta vốn nên có.
"Thẩm Loan, mày đáng chết." Đôi mắt cô ta lộ ra hận thù, nghiến răng nghiến
lợi.
"Đáng tiếc, lại để chị thất vọng rồi, người chết không phải là tôi."
Hơi thở Thẩm Như cứng lại, lời này...
"Vậy ai đã chết?" Môi cô ta run run, hốc mắt phiếm hồng.
Dường như giây tiếp theo sẽ bởi vì không thể chấp nhận được sự thật mà hoàn
toàn sụp đổ.