"Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, chị có muốn tỉnh lại hay không?"
Thẩm Loan gằn từng chữ một giống như đang tiến hành một nghi thức nào đó,
lộ ra sự trang nghiêm và thần thánh không thể kể xiết.
Đáng tiếc Thẩm Yên không nghe được sự khác nhau ở trong đó, cho rằng cô
đang muốn lừa mình, cho nên vẫn không dao động.
"Nhớ kỹ đấy, đây là do chị chọn."
Ném xuống một câu như vậy, Thẩm Loan xoay người rời đi.
Thẩm Như nhanh chóng đóng cửa phòng lại, vì để đề phòng Thẩm Loan hồi mã
thương*, nên đợi một lát sau mới gọi Thẩm Yên: "... Cô ta đi rồi, đứng lên đi."
*Hồi mã thương (quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch).
Chỉ thấy cô gái nhắm mắt ngủ say trên giường bỗng nhiên mở hai mắt, sau đó
đột nhiên ngồi dậy.
"Vì sao nó lại đến đây?"
Thẩm Như đi qua, buông phích nước nóng trong tay xuống: "Vừa rồi gặp được
ở hành lang."
Sắc mặt Thẩm Yên lạnh xuống: "Chị không hề ngăn cản à?"
"Chị có ngăn cản, nhưng cô ta nhất định phải tới. Huống hồ trước khi vào cửa
chị đã ám hiệu cho em rồi..."
Thẩm Như bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Cũng không biết do ảo giác hay là nguyên nhân gì khác, cô ta cảm giác sau khi
Thẩm Yên tỉnh lại, dường như đã biến thành một người khác, đầu óc thông
minh hơn, tính cách cũng khác thường hơn lúc trước, thậm chí có loại ngang
ngược, ánh mắt lúc nhìn người khác cũng lộ ra nghi ngờ và đề phòng, giống
như một cái móc dài, rất có tính công kích.
"Nếu em không kịp thời phản ứng nhanh, có phải đã bị cô ta bắt được rồi
không? Chị à, dùng đầu óc của mình mà nghĩ lại chút đi, khó trách chị không
đấu lại cô ta..."
Nói tới đây, tròng mắt Thẩm Yên chợt ngẩn ra, đột nhiên kéo ra một nụ cười
mang theo vài phần tự giễu.
"Ai có thể đấu lại được cô ta chứ? Hai đời... Đã thành tinh rồi..."
Thẩm Như nhướng mày: "Gì mà hai đời?"
"Nếu em nói, đời trước nhà chúng ta có thù oán với Thẩm Loan, thì chị có tin
không?"
Giữa mày nhíu lại.
Thẩm Yên nhếch miệng, cũng không bất ngờ trước phản ứng của chị ta, cô ta
cũng biết người bình thường đều sẽ không tin.
"A Yên, em..." Thẩm Như muốn nói lại thôi.
Thẩm Yên lại lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, còn nhìn về phía ngoài cửa sổ, để
lại cho đối phương dáng sườn mặt: "Chị cứ coi như em nổi điên đi, chưa nói gì
cả."
Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, trong phòng bệnh rơi vào sự yên
lặng quỷ dị.
Thẩm Yên cười Thẩm Như, thậm chí cười những người khác trong nhà họ
Thẩm, tìm quỷ khắp nơi, nhưng lại không biết quỷ đứng bên người.
Thẩm Như nhìn Thẩm Yên tựa như đang bị kích thích, đầu óc trở nên không
tỉnh táo, thần kinh rối loạn.
...
Thẩm Loan nói được thì làm được, cầm được cổ phần rồi thì bắt đầu tích cực
phối hợp làm các bước kiểm tra dưới sự sắp xếp của bác sĩ phụ trách.
Báo cáo kiểm tra cho thấy, các chỉ tiêu cơ thể của cô đều đã đạt tiêu chuẩn để có
thể hiến gan.
Cuối cùng cuộc phẫu thuật được định vào hai ngày sau, lúc ba giờ chiều.
Trong khi đó, Thẩm Khiêm bất chấp sự ngăn cảm của Miêu Miêu mà vọt vào
văn phòng, hai tay chống trước bàn làm việc, hơi nghiêng người, đôi đồng tử
đen như mực trực tiếp nhìn chằm chằm Thẩm Loan, hận không thể đào một cái
lỗ trên người cô.
"Vì sao?"
Thẩm Loan buông bút trong tay xuống, sau đó chậm rãi đứng dậy mặt đối mặt
với anh ta, nhìn thẳng.
"Bởi vì, trao đổi đồng giá."
Lông mày người đàn ông nhíu chặt, đột nhiên có loại dự cảm không tốt: "Em,
đổi cái gì?"
"Cổ phần trong tay ông cụ."
"Không thể nào!"
"Sao ông nội có thể đồng ý chuyện đó được?"
Thẩm Loan cong môi: "Chuyện này phải hỏi ba đấy, rốt cuộc ba làm sao dỗ
được ông cụ chuyển cổ phần sang danh nghĩa của ông ta. Dù sao người ký thỏa
thuận chuyển nhượng bên Giáp không phải "Thẩm Tông Minh", mà là "Thẩm
Xuân Giang"."
Thẩm Khiêm như bị sét đánh.
Đúng rồi...
Với tính cách không có lợi thì sẽ không dậy sớm của Thẩm Loan, căn bản
không có khả năng hiến gan miễn phí.
"Mặc dù em nắm được cổ phần nhưng nếu cơ thể không khỏe, thậm chí..."
Mạng cũng không còn, vậy thì còn có ý nghĩa gì?
Khuôn mặt Thẩm Loan bình tĩnh: "Chuyện này không cần anh nhọc lòng, tôi tự
có chừng mực."
"À... có chừng mực? Lên bàn phẫu thuật, rồi sau đó tiêm một liều thuốc mê, vậy
mà còn nói gì đến chừng mực?"
Tất nhiên Thẩm Loan không thể nào nói cho anh ta biết.
Nhưng dừng ở trong mắt người đàn ông lại biến thành không còn lời gì để nói.
Đột nhiên trong lòng Thẩm Khiêm mềm nhũn, giọng nói cũng chậm rãi: "Loan
Loan, nếu em muốn cổ phần, muốn công ty, thì còn có cách khác mà, hoàn toàn
không cần dùng cơ thể và sức khỏe của mình để làm tiền đặt cược. Nghe lời
nào, hiện tại liên hệ với bác sĩ phụ trách đi, nói ông ta dừng hết mấy bước kiểm
tra cho cuộc phẫu thuật này, em không hiến nữa..."
"Cách khác? Ví dụ như?" Thẩm Loan cười nhạo ra tiếng: "Anh có thể nói một
cái cho tôi nghe được không?"
"Ví dụ như..." Người đàn ông nhìn cô, mặt mày nặng nề: "Anh cũng có cổ phần,
vì sao em không nghĩ cách lấy từ trong tay anh?"
"Tôi muốn thì anh sẽ cho sao?"
Đáy mắt Thẩm Khiêm nổi lên một tia gợn sóng: "Anh không hy vọng xa vời em
sẽ nhân từ với anh, nhưng ít nhất cũng sẽ công bằng. Em và ba đều trao đổi
đồng giá, vậy vì sao lại nghiêm khắc với anh?"
Cô gái nhíu mày.
Anh ta lại từng bước ép sát: "Em ỷ vào việc anh đối xử tốt với em, không đành
lòng, cho nên muốn của anh sao? Cảm thấy chỉ cần mở miệng, em muốn gì thì
anh đều sẽ dâng hai tay lên cho em?"
Thẩm Loan cười lạnh: "Tôi cũng không muốn của anh, tôi nói cũng không được
tính, là do anh quyết thôi."
"Đúng vậy, anh mẹ nó tự tìm đấy!"
"Nhưng tôi cũng không chiếm lợi của người khác, cho nên, đồ do anh hai tay
dâng lên mà không dùng giá trị ngang nhau để trao đổi, thì tôi cũng sẽ không
muốn."
Thẩm Khiêm sững sờ.
"Cho nên...." Chỉ nghe cô nhàn nhạt mở miệng: "Đừng nói mấy câu uất ức như
vậy nữa, nếu tôi đồng ý trao đổi, vậy thì chắc chắn sẽ không để anh chịu thiệt."
Nhưng với tiền đề là — tôi, nguyện, ý!
Người đàn ông trầm mặc thật lâu: "... Em tình nguyện dùng gan để đổi cổ phần
trên tay ba, nhưng lại không nghĩ đến chuyện tìm anh, vì sao thế?"
"Bởi vì, thứ anh muốn, tôi không cho được."
Thẩm Khiêm đi rồi, sống lưng vốn thẳng thắn thì lúc này dường như lại có chút
cong, lộ ra vài phần hồn bay phách lạc.
...
Hai ngày trôi qua.
Thẩm Loan nhập viện trước một đêm, ngay bên cạnh phòng Thẩm Xuân Giang.
Ba giờ sáng, lúc mọi âm thanh đều im lặng, có một người lặng lẽ tiến vào phòng
bệnh cách đó không xa.
Ngày hôm sau, 8 giờ buổi sáng.
Y tá đánh thức cô: "Bây giờ làm kiểm tra lần cuối cùng trước khi phẫu thuật,
nếu không có vấn đề thì sẽ tiến hành để bác sĩ gây mê."
Thẩm Loan cũng rất phối hợp.
"......Không thành vấn đề, tất cả chỉ tiêu đều bình thường."
"Được, vậy vào phòng phẫu thuật đi."
Thẩm Loan nằm trên bàn phẫu thuật, ngọn đèn y tế chợt chiếu ánh sáng ấm áp
màu vàng, làm cô không khỏe mà híp mắt.
Bác sĩ mổ chính không ở đây, bác sĩ gây mê vào trước.
Mũi kim lạnh lẽo chạm vào vị trí xương sống của cô, Thẩm Loan theo bản năng
tránh xa.
"Đừng nhúc nhích." Bác sĩ nhắc nhở.
Thân hình cô cứng đờ.
"Yên tâm, tuy rằng sẽ hơi đau, nhưng nhịn một chút thì qua thôi."
Thẩm Loan không lên tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt.
Ánh mắt bác sĩ gây mê phía sau hơi lóe lên.
...
Cùng thời gian, Thẩm Xuân Giang vốn nên bị đẩy vào phòng phẫu thuật để tiến
hành ghép gan, lúc này lại bình tĩnh ngồi trên giường bệnh.
Không có bác sĩ nào nói với ông ta phải chuẩn bị gì, cũng không có y tá tới làm
kiểm tra lần cuối cùng trước khi phẫu thuật cho ông ta.
Ông ta vẫn ăn bữa sáng mà điều dưỡng đưa tới như thường, cầm tờ báo tài
chính kinh tế của hôm nay để xem, lúc cảm thấy hứng thú với tin tức nào thì
ánh mắt sẽ dừng lại một giây ở đó.
Đúng lúc này, Thẩm Như đẩy cửa tiến vào, thấy tình huống như vậy thì không
khỏi ngẩn ra.
"Ba?!"
Mí mắt Thẩm Xuân Giang cũng không thèm nâng: "Con có chuyện gì?"
"Ba sao nba vẫn còn ở chỗ này?!"
Động tác ăn cháo thoáng dừng lại, Thẩm Xuân Giang buông báo xuống, lúc này
mới nhìn cô ta: "Đây là phòng bệnh của ba, ba không ở đây thì ai ở?"
"Nhưng hôm nay không phải ba làm phẫu thuật ghép sao?"
Thẩm Xuân Giang nhướng mày: "Ồ? Là hôm nay à?"
Dường như bây giờ mới nhớ tới vụ này.
Thẩm Như hoàn toàn nghi ngờ, hai mắt lộ ra mê mang: "Thẩm Loan nửa tiếng
trước đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, lúc này ngài cũng nên vào chứ?"
Thẩm Xuân Giang cười nhạo một tiếng, nghe thấy Thẩm Loan đã vào nửa tiếng
trước, ý cười càng sâu.
Dường như đã nhìn thấy được kết cục, mọi chuyện đều ổn định.
Bởi vậy, lúc nói chuyện cũng không cố kỵ hay kiêng dè gì—
"Ai nói là ba đổi gan?"
Thẩm Như càng ngốc hơn: "Không phải ba?!"
Vậy là...
"Thẩm Phi!"
Trong khoảng thời gian này tất cả sự chú ý đều đặt lên chuyện Thẩm Xuân
Giang bị ung thư, còn chuyện Thẩm Phi giết người bị cảnh sát bắt giữ, sau đó
phát bệnh giữa đường tất nhiên đã bị che giấu hơn phân nửa.
Cảnh sát trước tiên phong tỏa tin tức, hơn nữa Thẩm Phi lại chưa từng xuất hiện
trong vòng giao thiệp của Ninh Thành, tuy có gió thổi nhưng lại không thấy cỏ
lay, cho nên không thể thu hút nhiều sự bàn tán hay sự chú ý.
Vậy thì trái lại còn tạo cho cô ta cơ hội ngủ đông và điều kiện để ẩn nấp.
Nếu không phải Thẩm Xuân Giang cố tình dẫn đường, Thẩm Như cũng hiểu
chút chuyện, chỉ sợ cũng sẽ không thể nghĩ chuyện này liên quan đến Thẩm Phi.
"Ba nói..." Thẩm Như nuốt nuốt nước miếng, hiển nhiên còn đang tiêu hóa tin
tức hoang đường này: "Gan của Thẩm Loan là cho Thẩm Phi?"
"Không chỉ là gan." Thẩm Xuân Giang hơi mỉm cười, ý vị sâu xa.
Nụ cười như vậy dừng ở trong mắt Thẩm Như, lại có loại lạnh lẽo và đáng sợ
không nói nên lời.
Cô ta giật mình một cái: "Còn, có gì nữa?"
"Con có thể nghĩ là tất cả nội tạng."
Thẩm Như giật môi, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tất cả nội tạng... Không chỉ là gan...
Bên tai không ngừng quanh quẩn hai câu này, một lần rồi lại một lần.
"Ngài... Muốn Thẩm Loan chết sao?"