Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Loan mang thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần
đã chuẩn bị, chạy thẳng đến bệnh viện.
"Cổ phần vốn do ông cụ đứng tên, cho nên ông ấy chuyển cho ngài rồi sao?"
Thẩm Loan đứng trước giường bệnh, gõ gõ thanh vịn giường, dáng vẻ xử lý
công việc theo phép công.
Thẩm Xuân Giang cười lạnh: "Nếu không thì tao lấy gì để đổi với mày?"
Ánh mắt Thẩm Loan sáng như đuốc: "Tôi muốn xem thỏa thuận chuyển nhượng
số cổ phần này "
Ông ta lấy từ dưới gối lên rồi trực tiếp ném qua, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị rồi.
Hoặc là đã quen cẩn thận với Thẩm Loan.
"... Thấy rõ chưa?"
Lạch cạch một tiếng, đè trên bàn: "Thấy rất rõ ràng rồi, nhưng mà thời gian
chuyển nhượng là ba tháng trước?"
"Chuyện này không cần mày quan tâm."
Ánh mắt Thẩm Loan tối lại.
Thứ nhất, Thẩm Tông Minh mạnh mẽ như vậy, sao có thể nhường cổ phần? Lại
giao vào tay đứa con Thẩm Xuân Giang ngu ngốc này.
Thứ hai, con trai cũng sắp chết, vậy mà ông cụ lại không quay về thăm lần nào,
đây là đạo lý gì thế?
Nhưng mà Thẩm Xuân Giang nói một câu không sai, những chuyện đó đều
không cần cô phải nhọc lòng.
Lấy được cổ phần là được, còn về phần lấy được từ trong tay ai, dùng cách nào
để thực hiện được, đều không quan trọng.
Bên Giáp trong bản thỏa thuận chuyển nhượng cuối cùng cũng đã có tên họ —
Thẩm Xuân Giang!
Còn về phần bên Ất, Thẩm Loan đã ký tên trước khi cô đến.
Theo lý thuyết thì chuyển nhượng cổ phần không đơn giản như vậy, phải thông
qua đại hội cổ đông để bỏ phiếu, hội đồng quản trị gật đầu, hoàn thiện các quá
trình mới được tính là hợp pháp, danh chính ngôn thuận.
Nhưng Thẩm Loan nắm tỉ lệ cổ phần cũng không thấp, lại chiếm một ghế trong
các cổ đông, mà trong văn bản rõ ràng đã quy định, các cổ đông chuyển nhượng
cổ phần cho nhau không cần phải trải qua đại hội cổ đông, có thể coi là chuyển
nhượng nội bộ, trực tiếp có hiệu lực.
Nói cách khác, từ một giây Thẩm Xuân Giang đặt bút ký tên, thì Thẩm Loan đã
trở thành ông chủ thật sự của Minh Đạt!
Cũng không ai ngờ được, đứa con gái riêng ăn nhờ ở đậu, nhu nhược đáng
thương lúc trước lại có thể mạnh mẽ như vậy, không chỉ làm nhánh thứ nhất của
nhà họ Thẩm sụp đổ, mà còn trực tiếp nuốt chửng toàn bộ tập đoàn!
Thẩm Tông Minh chỉ sợ nằm mơ cũng không dám tin rằng hơn một nửa tâm
huyết của mình lại vào tay người khác!
Đáng tiếc, muộn rồi.
Thẩm Loan kiểm tra qua một lần, sau đó thu bản thỏa thuận lại: "Thời gian phẫu
thuật thì ông và bác sĩ bàn bạc đi, xem cụ thể là ngày nào, tôi lúc nào cũng phối
hợp."
...
Rời khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại, Thẩm Loan xoay người, vẻ mặt
cười như không cười còn chưa kịp thu lại, đúng lúc gặp Thẩm Như đang đi tới.
Dưới chân người sau cứng lại, khuôn mặt cũng trở nên cứng đờ.
Ánh mắt không thèm che dấu dừng trên tay cô ta, Thẩm Loan nhướng mày:
"Đây là... lấy nước ấm cho ba?"
"...Ừ." Ánh mắt Thẩm Như nhẹ chuyển động.
"Nhưng sao tôi lại nhớ điều dưỡng đã làm những việc này rồi? Phích nước nóng
cũng ở bên trong rồi, thứ trên tay chị..."
"À! Tôi tới chăm sóc ba, thuận tiện đi thăm Tiểu Yên luôn, chuẩn bị lấy chút
nước ấm lau người cho em ấy."
Đúng rồi, phòng bệnh của Thẩm Yên cũng ở tầng này.
"Vậy đi cùng nhau đi."
Thẩm Như ngẩn ra: "Cô nói gì?"
"Tôi nói," Thẩm Loan nhìn cô ta, ánh mắt u ám, mang theo vài phần thâm ý khó
tả trong đó: "Nếu gặp nhau, vậy thì đi thăm chị ta với chị luôn."
"Không, đừng, hiện tại em ấy không thể nói chuyện cũng không thể cử động,
ngay cả cảm xúc cũng không có, có gì mà thăm chứ?"
"Vậy sao?" Thẩm Loan thuận miệng hỏi lại một câu, khiến cho thần kinh của
Thẩm Như chợt căng thẳng.
"Nếu như thật sự nghiêm trọng như chị nói, vậy càng phải đi thăm một chuyến,
dù sao cũng là chị em nhà mình."
Câu cuối cùng Thẩm Loan cố ý kéo dài giọng, mang theo vài phần vi diệu làm
người khác không nắm bắt được.
Chị em nhà mình...
Thẩm Như không còn cách nào, chỉ có thể đi trước dẫn đường.
Thú vị chính là lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, cô ta đột nhiên hét lên: "Con chuột!"
Thẩm Loan vừa không tò mò, cũng không sợ hãi, lẳng lặng nhìn cô ta biểu diễn.
Trong lòng Thẩm Như trầm xuống, lộp bộp một tiếng.
Cửa được đẩy ra, khuôn mặt Thẩm Yên tái nhợt nằm trên giường bệnh, nhưng
ống thở trên người lại rút mất chẳng còn mấy cái.
Mí mắt Thẩm Như đột nhiên nhảy dựng.
Thẩm Yên nhìn như bình tĩnh nằm trên giường bệnh, phía sau lưng sớm đã ướt
đẫm.
"Mấy cái ống này là do chị rút sao?" Thẩm Loan nhướng mày, đảo mắt nhìn
Thẩm Như.
"... Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý."
"Được rồi, đi gọi bác sĩ đi, nói bọn họ tới gắn lại như cũ đi."
Thẩm Như nhìn người trên giường bệnh, chậm chạp không nhúc nhích.
"Sao thế, chị đi không?" Thẩm Loan cong môi: "Vậy đi đi."
"Tôi... không."
Sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt lạnh lùng: "Vậy còn ngẩn người làm gì? Người
thực vật phần lớn đều dựa vào ống thờ, chậm một giây thì lại càng khiến người
bệnh nguy hiểm thêm một phần, đi ngay đi!"
Thẩm Như không chịu được áp lực như vậy, dường như chạy trối chết.
Lúc đó, phòng bệnh cũng chỉ còn lại Thẩm Loan và Thẩm Yên.
Người trước đứng bên mép giường, cười như không cười.
Người sau nằm trên giường, như ngủ trên kim châm.
Bỗng nhiên —
"Tôi biết, chị đã sớm tỉnh rồi." Thẩm Loan mở miệng, không nhanh không
chậm nói: "Vì để trốn tránh ngồi tù, thật sự rất cố gắng đấy, cũng chẳng sợ tiếp
tục làm người thực vật, một ngày hai ngày, một năm hai năm, sau này cũng có
thể là mười năm hai mươi năm, hơn nửa đời người cũng không biết chừng, có ý
nghĩa gì?"
"Mỗi ngày đều nằm trên giường, không thể nói chuyện cũng không thể cử động,
rõ ràng có ý thức nhưng lại muốn giả dạng thành đầu gỗ không có suy nghĩ,
ngày tháng như thế mà chị còn muốn sống tới khi nào?"
Thẩm Loan hỏi một câu, oán hận trong ngực Thẩm Yên lại tăng thêm một phần,
lúc cuối cùng dường như sắp phá kén bay ra...