Tiếng nói ngây thơ đáng yêu không biết gì về thế giới.
Hai con mắt hiện ra dấu chấm hỏi to đùng, còn học theo con người chớp chớp.
"Ừm? Sao anh lại không nói gì?"
Lục Thâm: "..."
Anh ta không còn lời nào để nói.
Giây tiếp theo, đột nhiên chồm lên hôn vào mặt Lolita.
Đôi môi ấm áp tiếp xúc với bề mặt kim loại lạnh lẽo làm anh ta tỉnh táo lại,
nhưng rất nhanh Lục Thâm đã từ bỏ giãy giụa và chống cự.
Trong ngày hè nóng nực thế này cái cảm giác lành lạnh này thật tốt.
"Bây giờ đã hiểu chưa?"
Lolita: "Hiểu cái gì?"
"Bạn gái!"
"Hôn rồi, ôm rồi, còn bế thì sao? Bây giờ làm luôn sao?"
"..." Fuck! Sao lại quay lại vấn đề này?
Tiểu thất gia muốn hộc máu.
"Thôi, không chơi nữa" Lục Thâm nhụt chí phất phất tay, vẻ mặt hứng thú rã
rời: "Tôi điên rồi mới chới trò cosplay với người máy? Còn lung tung cos cái gì
mà bạn trai bạn gái? Fuck —"
Nói thầm xong, Lục Thâm đứng lên, vỗ vỗ mông, rời đi.
Nhìn từ phía sau, bóng dáng tiêu sái cuốn theo gió.
Hai mắt Lolita ngốc ngốc đầy sao, trong lòng mang theo một chuỗi dấu chấm
hỏi, ngay sau đó, cô ta cũng đứng lên theo, quơ quơ cánh tay kim loại lạnh lùng
đuổi theo: "Anh đợi tôi với!"
"Không đợi!" Giọng nói của Lục Thâm vọng lên từ dưới lầu, nghe ra sự tức
giận mà chính anh ta cũng không phát hiện ra.
Còn việc tức giận cái gì?
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường!
Sở Ngộ Giang nhìn toàn bộ quá trình đã sững sờ tại chỗ, sớm đã trợn mắt há
mồm.
Sau một lúc lâu, mới khôi phục như thường.
Cosplay... bạn gái?
Ý là sắm vai nhân vật?
Nhưng vì sao không diễn cái khác, lại thích làm bạn trai bạn gái?
Nếu vừa rồi anh ta không nhìn lầm, tiểu thất gia đây là... hôn?
Fuck!
Điên rồi!
...
Quyền Hãn Đình nhất ngôn cửu đỉnh, nói để Sở Ngộ Giang nghe theo sắp xếp
của Thẩm Loan, còn lại không nhúng tay vào nữa.
Nhưng vẫn muốn nghe tin tức, tai mắt vẫn linh động.
Anh lờ mờ đoán được Thẩm Loan muốn làm gì, có lẽ thật sự muốn đâm thủng
bầu trời Ninh Thành, nhưng có sao chứ?
Tốt xấu, thiện ác, anh đều vui lòng mà chiều theo.
Người phụ nữ của Quyền Hãn Đình muốn làm gì cũng được!
Giữa tháng 8, Thẩm Phi, người đã ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU hai
tuần bị đặc cảnh canh giữ chặt chẽ trong suốt 24 giờ, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cảnh sát: "Tình trạng bây giờ của cô ta có thể xuất viện chứ?"
Bác sĩ: "Xuất viện? Đến đâu?"
"Ngục giam."
Vì Thẩm Phi hôn mê, quá trình kết án và giải quyết đều bị đình chỉ, càng ngày
càng nhiều chứng cứ nhằm vào cô ta.
Sau khi được cấp trên đặc cách phê chuẩn, xét về tính đặc thù của vụ án, không
cần thẩm vấn nghi can, trực tiếp nộp một phần chứng cứ "không thể chối cãi"
cho cơ quan công tố.
Mặc dù toàn bộ quá trình phức tạp và chậm chạp, nhưng nó đang diễn ra từng
chút một, bây giờ đã sớm đi vào quỹ đạo, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn đợi
Thẩm Phi tỉnh lại
Mà chuyện phát triển như vậy không phải là điều mà một số người muốn thấy
—
"A Phi còn chưa tỉnh, vì sao chứng cứ lại được giao cho bên truy tố?!" Đầu kia
điện thoại, giọng nói già nua nhưng uy nghiêm vang lên, vừa tức giận vừa lo
lắng.
Lông mày người đàn ông nhíu chặt, đáy mắt xẹt nhanh qua tia hung ác nham
hiểm, nhưng giọng nói vang lên lại vô cùng trầm ổn: "Ba, lần này em gái phạm
tội cũng không phải chỉ đả thương một hai người làm, mà là lấy mạng của
người khác. Con đã xem kỹ báo cáo điều tra, thi thể bị phát hiện trong thùng
rác, cả người trần truồng..."
"Đủ rồi! Ba không muốn nghe chuyện đó."
Người đàn ông cầm di động, cười nhạo không ra tiếng, có lẽ ông ta cũng không
thể ngờ được đứa con gái mình cưng chiều nhiều năm như vậy, bảo vệ như châu
báu lại có thể tàn nhẫn ra tay giết người!
Không phải ông ta không muốn nghe, mà là... không dám nghe.
"Ba, hiện tại vụ án này đã được bên trên đặc biệt phê duyệt, cho nên... Cho dù A
Phi hôn mê bất tỉnh thì cũng không có tác dụng, mọi chuyện vẫn diễn ra theo
đúng trình tự, không tạm dừng."
Đầu kia yên lặng: "... Tại sao lại như vậy?"
"Con nghi ngờ, bên Ninh Thành có thế lực theo dõi A Phi, im hơi lặng tiếng tạo
áp lực với bên trên, thúc đẩy cục diện lâm vào tình trạng như bây giờ."
"Đáng giận!" Đầu kia lạnh lùng mắng: "Có điều tra được thế lực nào ở giữa gây
khó dễ chưa?"
"... Tạm thời chưa."
"Vậy cử con đến Ninh Thành có ích gì chứ?! Đã bảy ngày rồi, có phải con
không có chút lòng thương nào đúng không?"
Sự hung ác nham hiểm trong mắt người đàn ông càng đậm, nhưng lời nói ra lại
rất kính cẩn vâng lời: "Ba, Ninh Thành không thể so với Kinh Bình, chúng ta ở
bên này không quen không biết, một bàn tay vỗ không lên tiếng..."
"Ba không muốn nghe những chuyện đó, chỉ cần con đưa A Phi bình yên vô sự
về Kinh Bình, nếu chuyện đơn giản như cũng không làm xong, vậy con cũng
đừng về nữa!"
"Vâng." Người đàn ông rũ mắt, hai má hóp lại: "Con sẽ cố gắng giải quyết."
Đầu kia cúp điện thoại
Thẩm Tục nắm chặt di động, sau đó, đấm mạnh vào vách tường trước mặt,
trong nháy mắt cả gương mặt anh ta bao trùm sự hung ác.
Bốp —
Di động đập vào tường, rơi xuống đất nát bét, có thể thấy được người ném nó
dùng bao nhiêu sức lực.
Phát tiết xong, người đàn ông xoay người về phía cửa sổ sát đất, sau một lúc lâu
mới bình ổn lại cảm xúc.
Anh ta rời khỏi khách sạn, đứng ven đường gọi một chiếc xe taxi: "Đến bệnh
viện trung tâm thành phố."
Thẩm Phi đã tỉnh, anh ta muốn xem thử con ma ốm kia có muốn về không!
Bệnh viện.
Hai đặc cảnh trông coi phòng bệnh không một khe hở.
"Đứng lại!"
"Đồng chí cảnh sát, tôi tới kiểm tra phòng..."
"Tháo khẩu trang xuống."
Thẩm Tục phối hợp tháo xuống, để lộ gương mặt không hề đẹp trai.
"Sao trước kia chưa bao giờ gặp anh?"
"Đây là lần đầu tiên tôi đến đây..."
"Làm sao vậy? Sao lại đứng hết ở cửa thế này?" Một ông lão với mái tóc hoa
râm mặc áo blouse trắng, đeo chiếc ống nghe trên cổ đi về phía này.
Thẩm Tục rũ mắt, thấp thấp gọi một tiếng "Giáo sư Vương" —
Bác sĩ chủ trị của Thẩm Phi.
Đặc cảnh số một: "Bác sĩ Vương, ông có biết người này không? Anh ta nói đây
là lần đầu tiên đến dây."
Ông cụ cười ha ha, gật gật đầu: "Biết chứ, tôi mời đến."
"Làm gì?" Giọng điệu xử việc công xử theo phép công, gương mặt lạnh lùng
không cười đùa.
"Người bệnh thể chất đặc thù, hơn nữa hôn mê nửa tháng mới tỉnh, tình huống
cơ thể chắc chắn có sự thay đổi, trước khi chưa có kết quả kiểm tra, tôi mời bác
sĩ Lưu đến để làm kiểm tra tại chỗ."
"Ông không làm được sao?"
"Bác sĩ Lưu chuyên về mảng này."
Một lời giải thích hợp tình hợp lý, lại nhìn vị "bác sĩ Lưu", ánh mắt bằng phẳng
không hề né tránh: "Vào đi."
"Cảm ơn đồng chí cảnh sát." Ông lão cười ha ha: "Tiểu Lưu, cậu làm việc đi,
chú ý thời gian."
"Vâng." Thẩm Tục đẩy cửa vào.
Trên giường bệnh, Thẩm Phi dựa vào đầu giường, nghiêng người nhìn về phía
ngoài cửa sổ như chú chim sẻ bị giam trong lồng khao khát tự do.
Cô ta càng ngày càng gầy, cả người hoàn toàn dựa vào bộ xương chống đỡ.
"Bọn anh ở bên ngoài vội trước chạy sau, nhưng em gái ở trong này thật nhàn
nhã."
Giọng nói vừa vang lên, Thẩm Phi đột nhiên quay đầu lại.
Giây tiếp theo, đồng tử co lại: "Anh vào bằng cách nào?"
Thẩm Tục lấy các dụng cụ kiểm tra sức khỏe ra, đi đến mép giường: "Tất nhiên
anh có cách."
"Ba bảo anh tới?"
"Nếu không thì em nghĩ sao?"
"Ông ấy..." Thẩm Phi nhấp môi, rũ mắt, đáy mắt ảm đạm: "Có phải rất thất vọng
về em không?"
"Đưa tay đây —"
Thẩm Phi nghe lời, để kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
"Yên tâm" Người đàn ông cười không rõ: "Ba sẽ mãi mãi không bao giờ thất
vọng về em, em chính là con gái bảo bối của ông ấy."
Thẩm Phi nhíu mày.
Giọng điệu của anh cô ta sao lại...
Trong lòng Thẩm Tục biết mình thất thố, lấy lại cảm xúc, thấm thía nói: "A Phi,
lần này em gây ra chuyện không nhỏ."
"Anh..."
"Mà thôi, nếu chuyện đã xảy ra, nhiều lời cũng vô ích, anh sẽ nhanh chóng sắp
xếp đưa em về Kinh Bình, nơi đó mới là địa bàn của chúng ta, ở Ninh Thành bó
tay bó chân, rất bất lợi với em."
"Không, em không đi." Gương mặt cô gái lạnh lẽo, ánh mắt kiên trì.
"A Phi, em điên rồi hả? Ở lại đây, em sẽ bị khởi tố, thậm chí ngồi tù!"
"Anh, anh đã quên rồi sao?" Cô ta nhếch nhếch môi, giọng điệu lạnh nhạt: "Em
không còn sống được bao lâu nữa."
Thẩm Tục nhất thời cứng họng.
Bỗng nhiên bị cô ta bị nói ngược lại, anh ta nâng mắt, đối diện với cặp mắt đen
chợt sáng ngời của Thẩm Phi, anh ta lại ngẩn ra.
Đúng vậy... Nó không sống được bao lâu nữa...
"Em có gì muốn nói thì nói đi." Trong phút chốc, đáy lòng Thẩm Tục xẹt qua
một tia mềm mại rất nhỏ, lại không rõ ràng.
"Anh, em có kế hoạch, nhưng cần anh giúp đỡ."
"Kế hoạch gì?"
"Một kế hoạch có thể giúp em sống lâu trăm tuổi."
Ánh mắt người đàn ông chợt lóe: "Em nói đi."
"Em định..."
Mười lăm phút sau, Thẩm Tục rời khỏi phòng bệnh.
Hai đặc cảnh kiểm tra một lượt, giơ tay cho đi.
...
Ngày 22 tháng tám, tin tức Thẩm Xuân Giang bị đưa vào khoa ung thư bệnh
viện Trung ương lan ra ngoài.
Tin tức tung ra đã khiến toàn bộ Minh Đạt khiếp sợ.
Cũng may vẫn chưa đến mức khủng hoảng, suy cho cùng, ông ta đã không còn
là chủ tịch của Minh Đạt, cho dù có đột ngột ra đi cũng sẽ không gây ra bất kỳ
ảnh hưởng tiêu cực gì đến công ty.
Mọi người cảm khái chủ yếu vẫn là vận mệnh trêu người, bệnh tật vô tình —
"Nếu tôi nhớ không lầm, chủ tịch Thẩm tiền nhiệm cũng mới 50 mà thôi, sao lại
bị ung thư chứ?"
"Căn bệnh này có liên quan gì đến tuổi tác chứ? Người trẻ hơn ông ta bị mắc
căn bệnh này không phải không có..."
"Đáng tiếc, dù có giàu nứt vách cũng vẫn mất mạng, có đau không cơ chứ?"
"Ung thư gia đoạn đầu hình như vẫn chữa được mà? Nhà họ Thẩm lại không
thiếu tiền, có khi vẫn còn hy vọng."
"Anh không dùng đầu mà suy nghĩ xem, tin tức đã lan ra, anh cảm thấy tình
huống có lạc quan được không?"
"Nếu chủ tịch Thẩm tiền nhiệm, tôi nói nếu... chết, có phải nên thảo luận quyền
kế thừa không?"
Người khoẻ mạnh, không nói chuyện kế thừa.
Nhưng nếu không còn sống, Minh Đạt vẫn phải tiếp tục bước đi.
Không có khả năng giống như bây giờ chia ra hai thế lực cổ phần là Thẩm Loan
và Thẩm Khiêm, mỗi người nửa đỉnh núi, tất sẽ có một người càng tiến càng xa.
Còn là ai...
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cẩn thận im bặt không nhắc tới, nhưng đều
hiểu rõ trong lòng.
Nhân viên trong công ty còn lo sợ bất an, bàn tán sôi nổi, không khí hội đồng
quản trị càng nặng nề.
"Bây giờ lại tung ra tin tức như vậy, muốn nhiễu loạn lòng quân sao? Quả thực
đáng giận!"
"Thẩm Xuân Giang ông ta......"
Nhắc tới tên này, các cổ đông đều trầm mặc.
Có lẽ là ngày xưa tranh đấu đã quen, bây giờ bất ngờ nghe tin phương sắp chết,
ít nhiều sẽ có chút buồn bã mất mát.
"Để Thẩm Loan trấn an nhân viên trước, chúng ta tìm thời gian đến bệnh viện
thăm..."
Vừa nói vừa bất lực thở dài.
"Còn có, nhanh chóng liên hệ với ông cụ quay về chủ trì đại cục, Minh Đạt đến
lúc phải thay đổi rồi..."
Văn phòng chủ tịch cách phòng họp một vách tường.
"... Đại khái có hai loại phản ứng, nói khủng hoảng thì chưa đến mức vậy,
nhưng khó tránh khỏi bàn tán sôi nổi." Miêu Miêu nói xong, lặng im không nói.
Thẩm Loan đốt ngón tay hơi cong, một cái rồi một cái có tiết tấu gõ xuống mặt
bàn.
Hình như không có chút ngạc nhiên nào về tình trạng sức khỏe của ba, tất nhiên
cũng không có cảm xúc bi thương gì.
"... Chủ tịch Thẩm" Miêu Miêu không nhịn được: "Có phải cô đã sớm biết
không?"
"Ừm."
"Vậy cô còn rối rắm cái gì?"
Dựa theo phong cách làm việc luôn liệu trước mọi chuyện 10 mét của Thẩm
Loan, lúc sớm biết bệnh tình, chỉ sợ đã đoán được kết quả như ngày hôm nay,
đã sớm cân nhắc đến quan hệ lợi hại và biện pháp giải quyết trong lòng.
"Tôi đang nghĩ, rốt cuộc ai tung tin này?"
Miêu Miêu sửng sốt.
Lại nghe Thẩm Loan nói tiếp: "Ông ta làm vậy có mục đích gì?"
Điểm này, Miêu Miêu không nghĩ đến.
Nhưng...
Thẩm Xuân Giang là chủ tịch tiền nhiệm, lan truyền tin tức ông ta bị bệnh thì có
ích lợi gì?
Nếu là đối thủ cạnh tranh muốn đả kích công ty, muốn rêu rao thì cũng phải là
tin ông cụ Thẩm Tông Minh Thẩm bệnh nặng, không phải càng có lực sát
thương và sức thuyết phục hơn sao?
"Không vội" Thẩm Loan nhếch môi: "Là hồ ly sớm muộn gì cũng sẽ lộ đuôi."
Nhưng không ngờ tới ngày đó đến nhanh như vậy.
Bởi vì —
Hồ ly đã không kìm nén được, bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
...
Bãi đỗ xe bệnh viện Trung ương, Thẩm Loan đứng yên, lúc đóng sầm cửa xe,
đúng lúc chạm mắt với Thẩm Khiêm.
Anh ta cũng vừa đỗ xe xong.
Tít tít —
Một trước một sau vang lên tiếng khóa xe.
Hai người đến cùng nhau, lại cùng vào thang máy.
Trên cánh cửa kim loại soi bóng hai người họ, ánh mắt giao nhau trong gương.
"Em nói, ba tìm chúng ta tới bệnh viện muốn nói chuyện gì?" Thẩm Khiêm mở
miệng trước phá vỡ trầm mặc.
Gương mặt Thẩm Loan lạnh nhạt: "Tóm lại không phải thảo luận xem em với
anh ai sẽ là người thừa kế."
Không phải Thẩm Xuân Giang không muốn mà là ông ta không có này tư cách.
Chỉ có ông cụ có quyền ra quyết định!
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe, bỗng nhiên thấp giọng cười: "Sao, em muốn là
người thừa kế?"
"Bây giờ thảo luận vấn đề này không hề có ý nghĩa, anh cũng không cần dùng
lời nói thử em. Trước mắt quan trọng nhất chẳng lẽ không phải xem rốt cuộc ba
lại muốn làm trò gì sao?"
Làm trò...
Thẩm Khiêm không khỏi bật cười: "Thế mà em cũng dám nói."
Không khí lại im lặng.
Thứ nhất, hai người đều biết tình huống cơ thể của Thẩm Xuân Giang, trong
lòng hiểu rõ mà không nói ra. Muốn đau khổ thì vẫn còn sớm quá.
Thứ hai, cách làm gần đây của Thẩm Xuaab Giang đã hoàn toàn khiến Thẩm
Khiêm thất vọng, ly hôn với Dương Lam chính là giọt nước tràn ly, bây giờ sợ
là không còn tình cảm ba con gì.
Huống hồ, Thẩm Khiêm là người bạc bẽo vụ lợi.
"Chẳng lẽ không phải làm trò? Có lần nào ông ấy gọi chúng ta đến mà có
chuyện tốt?" Thẩm Loan cười lạnh.
Thẩm Khiêm cẩn thận nghĩ nghĩ.
Cuối cùng không thể không thừa nhận, thật đúng là như vậy...
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, tới rồi.
Lúc hai người đi vào phòng bệnh, bác sĩ đang nói chuyện với Thẩm Xuân
Giang.
Mới vài ngày không gặp mà sắc mặt ông ta đã xấu đi rất nhiều, tóc rụng hơn
nửa đầu, người cũng gầy đi rất nhiều
"Ba."
"Đều tới rồi, vậy lại đây."
Hai người liếc nhau, tiến lên.
Lần này Thẩm Xuân Giang chỉ gọi hai người họ đến, tất nhiên, Cao Duy Thu đã
chết, Dương Lam ly hôn, Thẩm Như không biết đã chạy đi đâu, thường xuyên
không thấy bóng dáng, ông ta muốn gọi cũng không gọi được.
Thẩm Xuân Giang nhìn họ, đột nhiên thở dài một tiếng, hình như có muôn vàn
bất đắc dĩ và không đành lòng —
"Bác sĩ, hay là ông nói với chúng nó đi."
"Được, để tôi nói... Khối u của ông ấy nằm ở gan, giai đoạn trước trải qua một
lần khống chế bằng kỹ thuật tân tiến, tế bào ung thư được khống chế rất tốt, chủ
yếu tập trung ở gan, bây giờ nếu muốn nâng cao tỷ lệ chữa khỏi lên lớn nhất,
cũng chỉ có..."
Dừng một chút: "Ghép gan!"