Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 744




"Tôi sẽ chuyển lại y nguyên lời nói của cô cho cô Thẩm."

"Làm phiền rồi."

"Đừng khách sáo, đều là việc tôi nên làm." Người đàn ông nho nhã lễ độ, tươi

cười khiêm tốn.

Lệ Hiểu Đàm giật giật môi, vài lần muốn nói lại thôi.

Luật sự Ngô nhìn thấy, ý cười không thay đổi: "Hiện tại tôi là luật sư đại diện

của cô, mặc kệ có nói gì, hoặc là có bất kỳ thắc mắc gì, đều có thể nói cho tôi.

Với tư cách là người trên một chiếc thuyền, chúng ta phải đoàn kết, tin tưởng

lẫn nhau mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn."

Khuôn mặt người phụ nữ hơi động: "Tiếp theo tôi nên làm gì đây?"

"Theo góc độ pháp luật mà nói, hiện tại cô đang trong trạng thái người bảo lãnh

đợi xét xử; nhưng trên thực tế, có quan hệ của cô Thẩm, hơn nữa có tôi làm việc

ở giữa, đã có 95% chắc chắn khiến cô thoát thân khỏi vụ kiện này."

Người đàn ông giơ tay đỡ nâng mắt kính, tiếp tục nói: "Cho nên, hiện tại điều

cô cần phải làm là sinh hoạt bình thường, trước khi kết án, đừng để xảy rakỳ sự

cố nào nữa, tốt nhất là đừng vi phạm kể cảluật giao thông."

Lệ Hiểu Đàm gật đầu: "Được, tôi sẽ chú ý."

"Không có chuyện gì cần giải thích nữa, cô Lệ còn có vấn đề khác không?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Tạm thời không có."

"Đây là danh thiếp của tôi, phía trên có điện thoại riêng tư và địa chỉ văn phòng

tôi, có vấn đề gì thì sẽ kịp thời liên lạc."

Lệ Hiểu Đàm nhận lấy bằng hai tay.

"Còn nữa, làm ơn nhớ kỹ một chút. Đương sự hẳn là không có bất kỳ bí mật hay

giấu giếm gì với luật sư đại diện, chỉ có như vậy thì người sau mới có thể giúp

được người trước với mức độ cao nhất. Rất nhiều lúc, một chút tâm tư, hoặc là

một câu lừa gạt đều có khả năng thay đổi toàn bộ hướng gió, cuối cùng thoát

khỏi sự kiểm soát. Hy vọng trước khi kết án, sẽ không xuất hiện tình huống này,

có thể làm được không?"

Người phụ nữ liên tục gật đầu: "Có thể."

"Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà."

Lệ Hiểu Đàm hốt hoảng ngồi vào trong xe, bỗng nhiên mở miệng: "Anh biết

hung thủ giết chết Cao Duy Thu là ai sao?"

Người đàn ông nhìn thẳng phía trước, nhìn đường: "Không rõ lắm."

"...À."

Tập đoàn Minh Đạt, tầng 33, văn phòng chủ tịch.

Thẩm Loan đứng trước cửa sổ, bóng dáng yểu điệu thon dài, giơ di động lên:

"...Được, tôi biết rồi, vất vả cho luật sư Ngô rồi."

"Ngài khách sáo rồi, đó là chức trách của tôi. Người đã đưa về nhà rồi, điều nên

nói cũng đã nói, nhưng tôi vẫn kiến nghị phía Lục gia nên phái một người đến

đây theo dõi, trước khi hung thủ bị đưa ra ánh sáng, cô Lệ với tư cách là người

chịu tội thay mà đối phương tỉ mỉ tuyển chọn, lúc nào cũng khả năng gặp nguy

hiểm."

"Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp."

"Nếu không có gì khác, hẹn gặp lại."

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng, kết thúc cuộc trò chuyện.

Đúng lúc này, cốc cốc cốc—

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Miêu Miêu đẩy cửa đi vào, trong tay cầm cơm trưa được đóng gói từ căng tin

đến trước mặt Thẩm Loan: "Ăn khi còn nóng đi. Còn 30 phút nữa giám đốc bộ

phận tài chính sẽ lên đây."

"Bộ phận tài chính..." Thẩm Loan không biết nghĩ đến cái gì, giữa mày chợt

nhíu lại: "Anh ta tới làm gì?"

"Nghe nói đã tìm được nguyên nhân xảy ra sự cố trong cuộc họp lần trước."

Ngày hôm qua, trong cuộc họp ký kết hợp đồng với công ty đối tác, vậy mà bộ

phận tài chính lại làm mất dự thảo báo cáo, suýt nữa làm cho việc hợp tác chết

non, tuy rằng cuối cùng tìm được bản sao lưu hồ sơ điện tử, nhưng công ty hợp

tác đã bắt đầu có nghi ngờ nghiêm trọng về độ chuyên nghiệp và chất lượng làm

việc của tập đoàn Minh Đạt.

Sau khi kết thúc, tiễn đại diện đối tác đi, Thẩm Loan lập tức tức giận với giám

đốc bộ phận tài chính, cả quá trình không dùng một chữ thô tục nào nhưng lại

nói cho người ta mặt đỏ tai hồng, trong mắt lộ ra xấu hổ, hận không thể tìm một

cái lỗ để chui xuống, trốn luôn ở trong vĩnh viễn không ra ngoài.

Ngay cả Thẩm Khiêm, người liên quan đến bộ phận tài chính cũng trúng đạn.

Người sau sờ sờ mũi, mỉm cười nghe cô quở trách, không mở miệng, không rời

trận, cũng không đối kháng.

Chậc, bị mắng mà còn cười?

Hai anh em cực phẩm này đúng là điên rồi!

Mắng đủ rồi, nhưng chuyện còn chưa kết thúc, Thẩm Loan cho bộ phận tài

chính hai ngày để cho bọn họ tự điều tra, cần phải tìm ra nguyên nhân sai lầm

lần này.

"...Đúng là động tác rất nhanh, bây giờ mới một ngày mà đã có kết quả?"

Miêu Miêu nhún vai: "Ngựa bị roi quất mới biết đau, đương nhiên muốn chạy

nhanh một chút, nếu không còn sẽ bị đánh."

Ăn xong cơm trưa, đúng hai phút, giám đốc bộ phận tài chính dẫn theo hai phó

giám đốc đi tới.

"Chủ tịch Thẩm." Thật cẩn thận: "Chúng tôi đã điều tra rõ nguyên nhân sự cố

rồi, ngài xem..."

"Ngồi đi." Thẩm Loan nâng cằm, ý bảo ngồi đối diện sô pha.

Ba người nghe lời ngồi xuống, chỉ là thần thái hay động tác đều có mức độ cứng

đờ khác nhau, không có lúc nào là không cảnh giác.

Dù sao ngày hôm qua bị quở trách đã khiến cho bọn họ sinh ra bóng ma với

Thẩm Loan.

Đâu chỉ là cọp mẹ, nói là Mẫu Dạ Xoa cũng không quá đâu!

Đương nhiên, lời này chỉ có thể âm thầm nói nhỏ ở trong lòng, không có ai biểu

hiện ở trên mặt, càng không dám nói ra khỏi miệng, một đám với dáng vẻ được

cưng mà sợ, có thể nói là rất kinh sợ.

"Nói đi, đã điều tra được gì rồi."

"Buổi chiều trước hội nghị một ngày, phó tổng giám đốc La tự mình đưa dự

thảo báo cáo đến tầng 33, muốn ngài tiến hành xác nhận cuối cùng, lúc ấy còn ở

đấy, không có bất kỳ vấn đề gì."

"Cho nên." Thẩm Loan nhướng mày: "Ý của anh là, tôi làm mất tài liệu?"

"Không không không, chúng ta chỉ muốn xin ngài xác nhận tài liệu có giao vào

trên tay ngài không thôi?"

"Tôi đã xem qua, còn ký tên."

"Sau đó thì sao?" Vẻ mặt ba người chấn động, dường như đã phát hiện được

điểm mấu chốt.

Thẩm Loan: "Bởi vì ngày hôm sau phải dùng, tôi xem xong thì cho trợ lý đưa

về bộ phận tài chính, sao thế, mọi người không nhận được?"

Ba người không có bất kỳ biểu cảm gì trao đổi ánh mắt.

"Vậy đúng là không nhận được?" Nụ cười của Thẩm Loan đột nhiên trầm

xuống, ánh mắt lạnh lùng: "Nếu đã xảy ra sai sót, vì sao không kịp thời xử lý?

Cho dù nội bộ không xử lý được, cũng nên lập tức báo cáo ngay, chứ không

phải chờ đến lúc hội nghị bắt đầu, mới phát hiện vấn đề ở đâu."

"Chủ tịch Thẩm, chúng tôi đúng là có nhận được một phần tài liệu từ tầng 33,

nhưng..." Vẻ mặt người đàn ông rối rắm, giống như giây tiếp theo mũi và đôi

mắt sẽ nhún lại thành một chỗ.

"Có chuyện thì nói, không nói thì câm miệng, đừng dùng dáng vẻ ấp a ấp úng

kia nói chuyện với tôi."

Giám đốc cắn răng một cái: "Phần tài kiệu đưa về kia căn bản không phải dự

thảo báo cáo! Chuyện này cũng phải trách chúng tôi, sau khi nhận được không

kiểm tra, đến lúc cần dùng mới phát hiện tài liệu không đúng, không chề đề

phòng, cho nên mới luống cuống tay chân..."

Trước chỉ ra vấn đề, sau lại nói về vấn đề của mình, không chỉ trích, ngược lại

tự trách mình trước, hạ thấp tư thái tới mức thấp nhất, thái độ cũng tương đối

thành khẩn, kể từ đó, Thẩm Loan muốn tìm lỗi, cũng ngại mở miệng.

Dù sao, trợ lý của cô phạm sai lầm trước.

Người đứng sau cũng kéo theo lỗi.

"Thứ ký Miêu, điều tra xem ngày đó người đưa tài liệu là ai." Thẩm Loan lạnh

lùng phân phó, vẻ mặt lạnh lùng.

"Đúng vậy."

Miêu Miêu dẫm lên giày cao gót rời khỏi văn phòng, chưa đến hai phút, lại lần

nữa trở về, đứng bên cạnh Thẩm Loan, ghé sát vàoi thì thầm.

Ba giám đốc mắt trông mong nhìn, dựng thẳng lỗ tai, nhưng không thể nghe

được một chữ hay nửa câu.

Sau khi Thẩm Loan nghe xong, dường như vẻ mặt càng lạnh hơn, nhưng đôi

mắt thâm thúy kia lại cứ như hiện ra vài phần sâu xa, nhưng nhìn kỹ hơn một

chút, dường như còn có thể phát hiện một ý cười ác liệt.

Cho nên, đây là tình huống gì?

Ngay lúc ba người không hiểu ra sao, hai mắt mê mang, Thẩm Loan đột nhiên

mở miệng —

"Gọi người vào đi."