Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 741




"Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến, để phối hợp điều tra!"

Mỗi một câu, mỗi một chữ đều rất đanh thép.

Đội ngũ cảnh sát vây kín bàn cà phê, ở ngoài cửa còn có hai người đang đứng

canh chừng.

Bắt người bình thường làm gì cần phải nghiêm mật như thế này?

Vừa nhìn Thẩm Loan đã biết rằng đây là tiêu chuẩn để đối phó với những đối

tượng bị nghi ngờ là tội phạm lớn nên mới có vũ khí và cách thức như vậy.

Thật nực cười khi còn có một số người vẫn hoàn toàn không hiểu chuyện gì

đang xảy ra.

Lệ Hiểu Đàm bình tĩnh đứng dậy từ chỗ ngồi: "Tôi sẵn sàng phối hợp với cảnh

sát để điều tra."

"Bắt lấy!"

Vừa nghe thấy mệnh lệnh, hai cảnh sát lập tức tiến lên, mỗi người giữ một bên,

cùng Lệ Hiểu Đàm bước ra ngoài.

Đột nhiên, bước chân của cô ta bỗng chững lại, giống như bị ma xui quỷ khiến

mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Loan một cái.

Người sau vẫn đang ngồi trên ghế, vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy,

dường như có điều gì đó ẩn sâu bên trong.

Đáng tiếc là —

"Nhìn cái gì mà nhìn?!"

Cô vốn dĩ không có thời gian để tìm tòi xem ánh mắt đó có ý nghĩa gì, thì đã bị

một tiếng quở trách lạnh lùng cắt ngang.

Xe cảnh sát ầm ầm lao tới, chở người đi rồi lại rồ ga phóng đi.

Quán cà phê khôi phục lại sự náo nhiệt ban đầu, xen lẫn với những lời âm thầm

bàn tán.

Tiếng nhạc nhẹ ngắt quãng lại vang lên, hoàn toàn lấn át những lời bàn tán vừa

rồi.

Thẩm Loan ngồi ở vị trí lúc đầu, cho dù thỉnh thoảng lại có người đưa ánh mắt

đánh giá nhìn cô, cô cũng không có ý định đứng dậy rời khỏi.

Cho đến khi cốc cà phê trước mặt cô cạn thấy đáy, cô mới gọi người phục vụ tới

để thanh toán.

Sau đó, cô lại bình tĩnh bước ra khỏi cửa.

Lại nói đến Lệ Hiểu Đàm đã bị một nhóm cảnh sát đưa đi, thật ra thì cũng

không hoảng sợ lắm.

Như câu nói của ông bà ta ngày xưa, người trong sạch thì chẳng có gì mà phải

sợ cả.

Cứ thế cho đến khi ra khỏi xe cảnh sát, bị đưa vào trong sở, bị hai cảnh sát cùng

lúc áp giải, đưa đến một phòng thẩm vấn chật chội nhỏ hẹp, ánh đèn lờ mờ, cô

ta mới không nhịn được mà bắt đầu lo sợ, nhịp tim đập dồn dập.

"... Không phải các anh nói muốn tôi hợp tác điều tra hay sao?" Cô ta liếm cánh

môi, nhẹ giọng hỏi.

Hai người cảnh sát giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp đẩy mạnh cô vào trong

căn phòng, loảng xoảng —

Đóng cửa rồi khóa chốt lại, sau đó quay người rồi rời đi.

Lệ Hiểu Đàm còn chưa kịp phản ứng lại, đợi đến lúc bật dậy, thì lại chỉ có một

cánh cửa kim loại lạnh lẽo chào đón cô ta.

Rầm, rầm, rầm!!!

Cho dù cô chụp như thế nào, đập như nào hay đấm như thế nào, không có gì bất

kì động tĩnh nào cả.

"Có ai không?! Tại sao các người nhốt tôi lại?!"

Đáp lại câu hỏi của cô ta, không gì khác ngoài sự im lặng tĩnh mịch.

Cổ họng cô ta trở nên khàn khàn và bàn tay cũng trở nên đau nhức, đến lúc đó

Lệ Hiểu Đàm mới nhận ra rằng những hành động vừa rồi của mình không chỉ

vô ích mà còn lãng phí sức lực.

Cô ta xoay người lại và bắt đầu quan sát đánh giá căn phòng nhỏ hẹp này.

Chỉ đi được ba bước theo chiều ngang và bốn bước theo chiều dọc là hết căn

phòng này.

Một cái bàn, phía trong có một chiếc ghế đơn và một chiếc ghế dài phía ngoài

có thể ngồi được hai người.

Một ngọn đèn sợi đốt treo lủng lẳng trên đỉnh đầu.

Còn có một cái camera ở góc trên bên trái đối diện với cái bàn, cô ta bước tới,

âm thầm nhìn nó, như muốn xuyên thấu qua mấy cái linh kiện lãnh lẽo ở bên

trong, để nhìn thấy người đang xem ở đầu bên kia.

"Chậc... hai con mắt của người phụ nữ này trông đáng sợ quá!" Một cảnh sát

nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Nhìn kìa! Hình như cô ta đang khua chân múa tay gì đó?"

"Chắc chỉ là muốn gây sự mà thôi, còn có thể khua chân múa tay gì chứ?"

"Người thì đã đưa về rồi, hiện tại đi xem xem nên xử lý như thế nào? Tóm lại

thì cũng không thể giam người ta ở bên trong mãi như thế được."

"Đội trưởng đã đi xin chỉ thị rồi, chúng ta phải xem bên trên trả lời như thế nào

đã."

"Cứ như vậy mà bắt lại rồi để đó thôi à?"

"Nếu không thì chúng ta còn có thể làm gì được?"

"Không... Tôi chỉ đang nghĩ, có nên mang một cốc nước vào hay không thôi."

"Cậu cho rằng mình đang phục vụ đại gia hay sao? Người bị bắt bên trong đó

chính là một người bị tình nghi là tội phạm giết người."

"Giết người" hai từ này giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, người

cảnh sát lập tức tỉnh táo lại.

"Được rồi, trước khi đội trưởng quay trở lại, để hai người nhìn vào màn hình

giám sát và chú ý theo dõi từng hành động của người ở bên trong, những người

khác thì có thể giải tán, đợi hiệu lệnh bất cứ lúc nào."

...

Lệ Hiểu Đàm bỏ cuộc, không còn khua chân múa tay trước máy quay như một

kẻ ngốc nữa.

Cô ta quay lại và ngồi xuống trên chiếc ghế đơn.

Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa mới được mở ra từ bên ngoài, hai người

cảnh sát mặc chế phục bước vào.

Lệ Hiểu Đàm nhận ra một người trong đó, chính là cái người đã ra lệnh bắt cô

ta.

"Lệ Hiểu Đàm phải không?" Hai người ngồi trên băng ghế đối diện, một cảnh

sát khác lật xem giấy tờ lập tức ngước mắt lên gọi tên cô bằng giọng điệu chất

vấn.

Thấy cô không đáp, không khỏi nhíu mày lại, giọng điệu nghiêm túc hơn:

"Nói!"

"... Là tôi."

"Tại sao lại giết Cao Duy Thu?" Không chút quanh co lòng vòng, trực tiếp đi

thẳng vào vấn đề.

Người phụ nữ rũ mắt xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, gằn từng chữ một: "Tôi,

không, có."

"Không có cái gì?"

"Tôi không giết Cao Duy Thu."

"Lúc sáu giờ ba phút chiều hôm qua, cô và nạn nhân đã gặp nhau ở Trung tâm

mua sắm Trung Địch, và ở đó hai người đã tranh cãi gay gắt đến mức khiến cho

những người xung quanh đã dừng lại chỉ trỏ bàn tán, có chuyện như vậy hay

không?"

Lệ Hiểu Đàm gật đầu: "Tôi với cô ấy đúng thật là có cãi nhau vài câu, nhưng

chỉ nhiêu đó cũng không đủ chứng minh rằng chính là tôi đã giết cô ta!"

"Hừ, cô còn không chịu thừa nhận... Bây giờ mỗi đoạn đường phố ngõ hẻm đều

có camera, cô có làm hay không thì đều có máy quay quay lại rất rõ ràng rồi."

"Vẫn là câu nói đó, tôi cũng muốn nói với hai vị, làm hay không làm, video có

thể chứng minh."

Lúc này mặc dù miệng của Lệ Hiểu Đàm bị khô do thiếu nước và kiệt sức vì lúc

nãy đã dùng quá nhiều sức, cả người đều rất mệt mỏi, nhưng cô ta vẫn tin rằng

cảnh sát có thể bắt được kẻ sát nhân thực sự và trả lại sự trong sạch cho cô ta.

Cho đến khi —

"Đi, đưa cuộn băng ghi hình ra đây, cho cô ta xem rõ ràng!"

Rất nhanh, màn hình treo trên góc bên trái liền xuất hiện một số hình ảnh mà

camera quay được, một trong số đó được mở lên và phóng to ra.

Lệ Hiểu Đàm qua loa nhìn theo, đột nhiên ánh mắt của cô ta đông cứng lại, giật

mình ngồi thẳng dậy...