Nhìn về phía ánh mắt của Thẩm Loan, càng thêm sợ hãi và run rẩy.
Giống như...
Người phụ nữ ngồi trước mặt này đã biến thành yêu quái!
"Cô..." Môi run run, bụng đầy nghi hoặc, lại không thể thốt ra một câu hoàn
chỉnh.
Mà Thẩm Loan nhìn cô ta bằng đôi mắt tối tăm thâm thúy, như thể vực thẳm
đang nhìn chằm chằm ——
Tiến thêm một bước, là vách núi; lùi một bước, chết không có chỗ chôn.
Cuối cùng, bờ vai cứng ngắc của Lệ Hiểu Đàm suy sụp, phòng tuyến tinh thần
hoàn toàn sụp đổ: "Tôi, không biết tại sao lạibiến thành như vậy... Nhưng dù tôi
có hận cô ta, tôi cũng sẽ không giết người!"
"Hận?" Thẩm Loan mẫn cảm mà nắm giữ được một từ trong đó.
Mắt người phụ nữ đờ ra..
"Nói đi, giữa hai người cuối cùng có ân oán gì?"
Lệ Hiểu Đàm mím môi, một dáng vẻ khó nói.
Thẩm Loan ại thêm một phen tá hỏa: "Hiện tại cô không nói, chờ cảnh sát tìm
tới cửa, không nói cũng phải nói."
"... Cô ta đoạt bạn trai tôi," Dừng lại một chút, lại bổ sung: "Lúc ở Kinh Bình."
Lúc trước, Lệ Hiểu Đàm và Cao Duy Thu đều nổi tiếng ngang nhau trong
ngành, lại thuộc hai bộ phận khác nhau, thế lực sau lưng câu lạc bộ đêm cạnh
tranh tàn khốc, đương nhiên quan hệ giữa hai người cũng không tốt hơn là mấy.
Nếu vua không gặp vua, ngược lại mọi chuyện vẫn ổn...
Cho đến khi, Lệ Hiểu Đàm quen một người bạn trai.
Nghiên cứu sinh của trường đại học danh tiếng, 1 mét 8, biết chơi bóng rổ, là
một chàng trai có nụ cười tỏa nắng trên môi.
Lúc đầu khi hai người mới quen nhau, cô ta đã nói thẳng về công việc của mình,
chàng trai tỏ vẻ cũng không để ý, nhưng mà hy vọng cô ta có thể mau chóng
thoát khỏi công việc này.
Có lẽ là đợi quá lâu trong hoàn cảnh tối tăm mù mịt, một chút ánh sáng cũng có
thể khiến cô ta giống như thiêu thân lao đầu vào lửa không tiếc tất cả mà theo
đuổi.
Cứ như vậy, Lệ Hiểu Đàm suy nghĩ đến chuyện hoàn lương.
Lúc đó, cô ta đã kiếm lời không ít tiền, cầm đống tiền này kinh doanh nhỏ cái gì
đó, mở một thẩm mỹ viện, tiệm lẩu linh tinh, qua một hai năm lại mua một căn
hộ, sau đó kết hôn, sinh con...
Trong vô số đêm mất ngủ, Lệ Hiểu Đàm cứ như vậy hết lần này đến lần khác
không biết mệt mỏi mà lên kế hoạch cho tương lai.
Giống như đây là nguồn dũng khí duy nhất giúp cô ta thoát khỏi tình trạng hiện
nay.
Cô ta không dám sơ suất dù chỉ một chút, bởi vì một khi buông lỏng tay, cô sẽ
lại ngã vào vũng bùn một lần nữa.
Nhưng mặc dù cẩn thận như vậy, hiện thực vẫn cứ cho cô ta một cái tát vang
dội.
Chàng trai kia cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ, yêu người phụ nữ
khác.
Lệ Hiểu Đàm kinh ngạc với bình tĩnh của mình, có lẽ từ lúc hai người bắt đầu,
cô ta cũng đã chuẩn bị tốt cho ngày này.
Cô ta nghĩ, chàng trai ưu tú như vậy thực sự không nên thuộc về người dơ bẩn
như cô, hẳn là nên có một cô gái cũng tốt đẹp như vậy yêu thương cậu.
Nhưng sau này Lệ Hiểu Đàm mới phát hiện, đối tượng khiến chàng trai kia trật
đường cũng không phải là cô gái tốt đẹp nào, mà là tiểu thư sô pha* tiếng lành
đồn xa giống mình – tên là Cao Duy Thu!
"... Người phụ nữ này không chỉ lừa gạt tình cảm của Tần Tùng, còn dụ dỗ cậu
ấy nghiện ma túy, cuối cùng chết tại một nhà vệ sinh công cộng ở vùng ngoại ô!
Hai năm trước tôi gián tiếp biết được tin tức này, hận không thể một đao chém
chết đồ đê tiện Cao Duy Thu này, đáng tiếc, chúng tôi ở Ninh Thành..."
Thẩm Loan không nghĩ tới Lệ Hiểu Đàm còn có quá khứ như vậy, kiếp trước cô
không có cảm tình gì với người dì nhỏ này, cũng không có hứng thú tìm tòi
nghiên cứu cô ta đã xảy ra chuyện gì.
Kiếp này, cô đã sớm quyết định không hề có bất cứ quan hệ gì với cô ta, lại
không nghĩ rằng việc và người không liên quan gì một lần lại một lần kéo hai
người lại với nhau.
Chẳng lẽ đây là số mệnh?
Thẩm Loan cười tự giễu.
Trong mắt Lệ Hiểu Đàm liền coi nụ cười này thành sự chế giễu: "Nghe thấy cô
nói Cao Duy Thu đã chết, tôi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, bởi vì -- cô ta
đáng chết!"
"Buổi chiều ngày hôm qua, tôi gặp cô ta ở trung tâm thương mại, nhìn cô ta mặc
vàng đeo bạc giống như phu nhân, vênh mặt hất hàm sai khiến, tôi không khỏi
nghĩ, vì sao loại người này còn có thể sống trên đời? Rõ ràng bên trong đã mục
rữa không còn hình dáng, bề ngoài lại hào hoa hơn bất kì ai. Vì sao ông trời
không thể công bằng một chút?"
"Không nghĩ tới, ngày hôm sau đã nghe thấy tin cô ta đã chết? Ha ha ha ha..."
Người phụ nữ cười đến ngã trước ngã sau, nước mắt thấm vào khóe mắt, nhưng
cô ta dường như không thể dừng lại: "Chết rất hay! Đáng lẽ nên sớm như vậy!"
Thẩm Loan bình tĩnh mà nhìn cô ta phát tiết, chờ cô ta cười đủ rồi, một lần nữa
bình tĩnh trở lại mới chậm rãi mở miệng--
"Cảnh sát sẽ nghi ngờ do cô gây ra."
Người phụ nữ giơ tay lau nước mắt bên khóe mắt, nụ cười bên môi không giảm:
"Tôi biết. Lúc ấy trung tâm thương mại nhiều video giám sát như vậy, tôi suýt
nữa đã đánh nhau với con khốn đó, cảnh sát nghi ngờ tôi cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng không làm chính là không làm, tôi có thể phối hợp điều tra, chờ sự thật
được đưa ra ánh sáng, điều tra ra manh mối, tôi có thể rút lui an toàn."
"Ồ... Ngây thơ!" Thẩm Loan cười nhạo ra tiếng, không hề có chút che dấu sự
chế giễu và mỉa mai của mình.
Lệ Hiểu Đàm nhíu mày: "Có ý gì?"
"Cô cho rằng nơi đó là nơi đã đi vào mà vẫn còn có cơ hội đi ra sao?"
"Vì sao lại không? Chỉ cần tôi trong sạch, cảnh sát điều tra rõ là thật, tất nhiên
sẽ để tôi rời đi!"
"Nếu cô không trong sạch thì sao?"
"Nhưng vốn dĩ tôi không có giết cô ta!"
"Chỉ cần chứng cứ nói cô giết, thì chính là cô giết!" Thẩm Loan gằn từng chữ
một.
Lệ Hiểu Đàm cái hiểu cái không mà nhìn cô: "... Tôi vẫn không hiểu."
"Rất nhanh cô sẽ hiểu rõ thôi."
Vừa dứt lời, cửa tiệm cà phê đã bị một đám cảnh sát đẩy ra.
Các khách hàng bị dọa đến mức sững sờ tại chỗ, không dám lên tiếng, chỉ thấy
mấy người đàn ông to lớn mặc đồng phục cảnh sát lập tức đi về phía bàn bên
cửa sổ kia, cuối cùng dừng trước mắt hai người phụ nữ."
"Lệ Hiểu Đàm, hiện tại chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới một vụ án giết
người bỏ trốn..."