Cao Duy Thu ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt.
Một dáng vẻ vô tội, như thể mọi thứ xảy ra và việc tranh cãi trước đó không liên
quan gì đến cô ta.
Cô ta không xúi giục Thẩm Xuân Giang ly hôn, mà do chính Thẩm Xuân Giang
tự mình đưa ra quyết định.
Không phải cô ta cố tình muốn phá vỡ gia đình này mà là do hai vợ chồng họ từ
lâu đã ngoài mặt thì hòa thuận nhưng bên trong lại xa cách, không có dáng vẻ
nào là người cùng nhà cả.
Chỉ là cô ta may mắn, đúng lúc tòa nhà sụp đổ, đất bị bỏ trống, cô ta tự nhiên
nhảy vào xây dựng một tòa nhà khác trên đó.
Khi Thẩm Như nhìn thấy cô ta giả ngu ngơ, một dáng vẻ hoa sen trắng (bạch
liên hoa) không dính hạt bụi trần, khiến Thẩm Như tức giận sôi máu, thống hận
trong mắt càng sâu, chán ghét càng đậm..
Dường như Cao Duy Thu bị dáng vẻ dữ tợn của cô ta làm cho sợ hãi, rụt cổ lại,
rụt rè nấp sau Thẩm Xuân Giang.
"Ba, ba trả lời con, có phải vì người phụ nữ này nên ba mới ly hôn với mẹ con
đúng không?!"
Cho dù Thẩm Xuân Giang là một con hổ bệnh, ông ta cũng sẽ không bao giờ
cho phép con gái cưỡi lên đầu ông ta tùy ý làm bậy!
Ông ta cũng có chút thẹn quá hóa giận:
"Đúng thì làm sao? Mà không đúng thì như thế nào? Chuyện không liên quan
đến mình thì đừng xen vào!"
"Ba, nhìn cho rõ -"
Một tia điên cuồng lóe lên trong mắt Thẩm Như. Cô ta đột nhiên đứng dậy,
giọng nói cất cao đến nỗi chói tai.
"Người phụ nữ này giả vờ tranh thủ sựđồng cảm, chính là một bạch liên hoa! Ba
mù nên không nhìn thấy sao?!"
"Câm miệng! Chú ý thái độ của con."
Đứa con gái này vậy mà lại mắng ông ta mắt mù, Thẩm Xuân Giang không chỉ
tức giận, mà còn rất thất vọng.
Ông ta từng đặt nhiều hy vọng vào đứa con gái này, nhưng không ngờ rằng hóa
ra vẫn là bùn loãng không thể trát tường, giờ ngay cả chút giáo dưỡng cũng
không có, giống như một người đàn bà điên.
Nhìn thêm một cái cũng cảm thấy phiền chán!
Ông ta bất ngờ nhìn Dương Lam, cười lạnh một tiếng:
"Nhìn đứa con gái ngoan mà cô nuôi đi!"
Mọi sự chú ý khi đó đều đổ dồn vào người phụ nữ sắp "ly hôn" này.
Bà ta là người có đủ tư cách nhất để đứng ra xét hỏi, lên án và đòi công lý.
Tuy nhiên, sự thật là Dương Lam lại ngồi yên lặng không nói lời nào, ánh mắt
bình tĩnh như biển sâu, tựa như mọi cảm xúc đều bị rút đi, mọi tình cảm cũng bị
lột bỏ, giờ đây chỉ còn lại vô tận sâu thẳm và lạnh lẽo.
Sống lưng vẫn thẳng tắp, không hề có một chút dáng vẻ chật vật tội nghiệp nào
của một người phụ nữ bị ruồng bỏ.
Khi Thẩm Loan nhìn thấy hết thảy, cô chìm vào suy tư.
Một câu nói chợt hiện ra trong đầu cô: Nếu không động lòng, tại sao lại phải
buồn tình?
Dương Lam không thèm đếm xỉa gì nữa!
Sự thật này khiến bà ta phải đối mặt. So với việc Dương Lam từng bước hóa
đen kiếp trước, sự biến đổi của bà ta ở kiếp này diễn ra nhanh chóng và dữ dội
hơn, mấu chốt của nó đến từ... đứa con bị sảy kia!
Với tư cách là một người mẹ, nỗi đau mất con trai đã mài mòn hếthết tình cảm
và hy vọng cuối cùng của bà ta dành cho Thẩm Xuân Giang.
Ngay cả một người đứng xem như Thẩm Loan cũng có thể thấy rõ nhưng đến
hiện tại Thẩm Xuân Giang lại hoàn toàn không biết gì cả.
Một Dương Lam thương yêu ông ta có thể để ông ta tùy ý, bao dung cho ông ta
khi phạm sai lầm.
Nhưng một Dương Lam không còn yêu, giờ phút này nhìn Thẩm Xuân Giang
như xem một tên hề đang nhảy nhót, dù ông ta vô lý ngang ngược thế nào cũng
không thể làm tổn thương bà ta được nữa, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.
Thẩm Như chạy tới, nắm lấy cánh tay Dương Lam:
"Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Ba muốn ly hôn! Ba muốn ly hôn với mẹ! Mẹ
hãy nói gì đi!"
Trách móc, oán hận, tức giận... đủ loại cảm xúc ở hai mắt Thẩm Như đan xen
vào nhau, cuối cùng biến thành lo lắng.
Họ không thể ly hôn!
Tuyệt đối không!
Cuối cùng đổi lại nụ cười mỉa mai bén nhọn của Dương Lam, mẹ ruột của cô ta,
bà ta nhìn Thẩm Như bằng ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không giống ánh mắt
của một người mẹ nhìn con mình.
"A Như."
Dương Lam nhẹ giọng vuốt ve mu bàn tay, dùng sức rất nhẹ, nhưng lời bà ta nói
nặng như ngàn trượng, nặng đến mức gần như không thở nổi...
Dương Lam nói:
"Con thật sự không muốn chúng ta ly hôn. Hay là cảm thấy nếu ly hôn thì địa vị
của con trong gia đình này sẽ bị ảnh hưởng?"
Nếu không ly hôn, thì Thẩm Như vẫn là cô cả nổi tiếng nhà họ Thẩm, còn mẹ
cô ta là vợ cả.
Một khi ly hôn, đóa sen trắng lên thay, mẹ kế không phải ngọn đèn cạn dầu, giờ
còn bị Thẩm Loan chèn ép, ở công ty không tìm được chỗ đứng, tương lai cô ta
sẽ sống sót trong gia đình này như thế nào?
Thẩm Khiêm anh trai ruột của cô ta cũng đã bị Thẩm Loan mê hoặc đến đầu óc
không tỉnh táo, anh ta nhất định sẽ không tiếp tay cho cô ta.
Vậy thì người duy nhất Thẩm Như có thể dựa vào chỉ có Dương Lam!
Nếu như Dương Lam cũng mất đi thân phận hiện tại, vậy thì...
Tất cả suy nghĩ lướt qua trong đầu cô ta, nhanh đến mức Thẩm Như còn không
kịp bắt lấy, nhưng hành động theo bản năng đã phản ứng nhanh nhất, hàng loạt
hành động vừa rồi chỉ mong muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của ba mẹ.
Hiện giờ, tất cả suy nghĩ âm u và dơ bẩn của cô ta đều đã bị Dương Lam vạch
trần cho người khác không thương tiếc!
Hổ thẹn, bối rối, xấu hổ, khó chịu...
Vẻ mặt của Thẩm Như không ngừng thay đổi, cơ thể lại như bị đổ bê tông, đông
cứng tại chỗ, không cử động.
Thẩm Loan giống như một khán giả nhàn nhã, lấy góc nhìn của người qua
đường nhìn màn trình diễn vụng về và lố bịch của gia đình này.
Đặt bản thân bên ngoài, cho nên mọi chuyện đều không liên quan đến mình,
hững hờ, thờ ơ mà nhìn.
Thẩm Khiêm bên kia rõ ràng là không thoải mái như vậy.
Kể từ khi Thẩm Xuân Giang bắt đầu đề cập đến chuyện ly hôn, lông mày của
anh ta chưa hề giãn ra, khi Thẩm Như mở miệng làm ầm ĩ, lông mày của anh ta
lại càng nhíu chặt hơn.
Thực lòng mà nói, đến lúc này, là con trai của Dương Lam nhưng anh ta có chút
không hiểu nổi suy nghĩ của Dương Lam.
Tuy nhiên, Thẩm Xuân Giang lại hỏi anh ta:
"A Khiêm, con nghĩ sao về vấn đề này?"
Giọng điệu này nhẹ nhàng hơn nhiều so với những lời gay gắt đối với Thẩm
Như khi nãy.