Cô đã từng cho anh ta cơ hội, vậy thì bây giờ cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào!
Dáng vẻ bình tĩnh của người phụ nữ vô cùng vô tình.
Không màng giao tình cùng trường giữa họ, cũng mặc kệ hai người có quen
thân không, có thể khiến thương tổn hay đắc tội không, cô cứ nhẹ nhàng nói ra
ba chữ "rời khỏi đây" như vậy.
Trong nháy mắt đó, Tưởng Thạc Khải đã khiếp sợ, lại vô thố, còn ê ẩm và thất
vọng.
Anh ta coi cô như ân nhân, thậm chí là tín ngưỡng; nhưng cô lại có thể qua loa
võ đoán từ bỏ anh ta như thế.
Trong lòng người đàn ông như có một tảng đá đè nặng, suýt nữa không thở nổi.
"Đầu tiên, tôi là thương nhân."
Tưởng Thạc Khải ngước mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Loan tiếp tục: "Thương nhân xem trọng lợi ích. Tôi giao công ty cho anh,
là hy vọng, là tiền đồ, nhưng anh thì sao?"
Anh ta hổ thẹn dời ánh mắt.
"Say rượu, bỏ làm, nếu lần này tôi không tới, không gọi anh, anh định ngủ tới
bao giờ?"
"..."
"Tôi để anh đến Kinh Bình phụ trách nghiệp vụ của công ty con một thời gian,
anh từ chối, có thể, nhưng anh lại không đưa ra được lý do. Tưởng Thạc Khải,
anh nói cho tôi biết, nếu đổi lại là anh, anh sẽ làm thế nào?"
Người đàn ông á khẩu không trả lời được.
Sau một lúc lâu, anh ta mở miệng: "... Tôi ở lại, mặc kệ lúc trước hỏi tôi ở bệnh
viện hay bây giờ mặt đối mặt hỏi tôi, đều là vì..."
Thẩm Loan nhướng mày.
Tưởng Thạc Khải: "Một người phụ nữ."
"Mẹ anh?"
"Không phải."
Thẩm Loan hơi dừng lại, nghe anh ta nhẹ lẩm bẩm ra tiếng: "Là người phụ nữ
tôi thích..."
Cô suy đoán vô số khả năng, nhưng lại không hề nghĩ đến khả năng này.
Suy cho cùng, tính cách Tưởng Thạc Khải thể hiện ra như thế, mặc kệ từ thân
thế bối cảnh hay là trải qua bao chuyện thì có một chuyện chắc chắn, anh ta
lạnh nhạt về mặt tình cảm.
Bị thương càng nhiều, mới càng biết cách bảo vệ bản thân.
Mà phương thức tốt nhất để bảo vệ bản thân, đó là ngăn cách yếu tố tình cảm có
thể ảnh hưởng — không biết yêu sẽ không yêu, không tìm tình yêu.
Trong Phật pháp có câu: Người đã không yêu không lo cũng không sợ.
Thẩm Loan: "Chuyện này có liên quan gì đến chuyện anh ở lại Ninh Thành?"
"Cô ấy ở Ninh Thành..." Nói tới đây, giọng nói ngừng lại: "Tôi chưa theo đuổi
được cô ấy, cho nên... không dám đi."
Đi rồi sẽ thật sự không còn cơ hội.
Một người phụ nữ có thể khiến Tưởng Thạc Khải không tiếc từ bỏ cơ hội làm
việc và kiếm tiền, cũng phải đau khổ theo đuổi, Thẩm Loan không khỏi tò mò.
Nhưng không gặng hỏi người phụ nữ kia là ai, chỉ trầm ngâm một lát: "... Vậy
anh uống say không biết trời đâu đất đâu, đi làm cũng không đi là bởi vì cô ấy?"
Đáy mắt người đàn ông xẹt nhanh qua tia xấu hổ, im lặng không nói, nhưng
thần thái quẫn bách đã đủ để giải thích tất cả.
Thẩm Loan nghĩ tới nghĩ lui vậy mà không dự đoán được sẽ là nguyên nhân
"trần tục"như vậy.
Yêu mà không được, mượn rượu giải sầu?
Cô cho rằng Tưởng Thạc Khải khác biệt, thông minh, lý trí, bình tĩnh, nhưng lại
quên anh ta cũng là người, đặt mình trong cơn lốc tình yêu không thể tránh khỏi
chuyện sẽ trở nên điên cuồng làm càn.
"Tôi bảo đảm, sau này sẽ không như vậy nữa."
Anh ta gằn từng chữ một, vẻ mặt thận trọng.
Thẩm Loan cười lạnh: "Anh trốn trong nhà chuốc say bản thân, suy sút không ra
hình người, kết quả có lợi ích gì? Cô ấy không nhìn thấy, cũng không biết, lăn
lộn cũng là lăn lộn mù quáng, vô dụng!"
Tưởng Thạc Khải cứng người.
Vô dụng... sao?
"Tất cả những cố gắng không được nhìn thấy, lợi nhuận thu được ít hơn một
phần trăm trong các trường hợp bình thường." Thẩm Loan một nhát thấy máu
nói toạc ra sự ngu xuẩn của anh ta.
"... Vậy, tôi có thể ở lại sao?"
"Có thể, nhưng tiền đề là trong vòng 3 ngày anh phải tìm ra tổng giám đốc thích
hợp cho công ty con."
Anh ta không đi, dù sao cũng phải có người đi thôi?
"Được."
Thương lượng xong, đạt được nhất trí, Thẩm Loan dẫn Thái Vân rời đi.
Tưởng Thạc Khải nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, đột nhiên cả người vô
lực mềm oặt ngã xuống sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Dưới ánh nhìn lo lắng của thư ký, anh ta thở phào một hơi như dỡ bỏ được gông
xiềng vô hình, như trút được gánh nặng.
Sau một lúc lâu: "Phùng Đường."
"... Hả? Tổng giám đốc Tưởng, tôi đây."
"Anh nói cụ thể cho tôi nghe."
"Cụ thể cái gì?"
"Từ khi Thẩm Loan xuất hiện ở công ty đến... lúc tôi bị tạt tỉnh."
Thư ký: "..." Ngài tự ngược như vậy, thật sự ok sao?
Nhưng mắng chửi thì mắng chửi, ông chủ đã lên tiếng, anh ta phải làm theo, hít
sâu: "CEO Thẩm dùng thang máy công ty lên thẳng văn phòng tổng giám
đốc..."
"Anh nói gì?" Tưởng Thạc Khải liếc nhìn.
"Ngài đừng không tin, thật sự kịch tính vậy đấy."
"..."
Nếu Tưởng Thạc Khải đã đồng ý với Thẩm Loan, tất nhiên nói được làm được.
Ngày cuối cùng trong thời hạn ba ngày, giám đốc công ty con mà anh ta tìm
kiếm đã vượt qua cuộc phỏng vấn và kiểm tra của Thẩm Loan và Thái Vân,
được bổ nhiệm làm tổng giám đốc của công ty con Kinh Bình, ngày hôm sau
bay ngay qua đó chủ trì đại cục.
Thẩm Loan đi từ phòng họp ra, Tưởng Thạc Khải đuổi theo cô: "Ăn cơm trưa
với nhau được không?"
Người đàn ông trước mắt áo vest giày da, thần thái sáng láng, gương mặt đã
không còn nhìn thấy sự suy sút và chật vật của ngày đó.
Thẩm Loan gật đầu: "Anh chọn chỗ."
Cuối cùng, hai người vẫn không thể cùng ăn cơm trưa, bởi vì thợ khóa Tưởng
Thạc Khải hẹn đã đến, anh ta phải về theo dõi người ta đổi khóa.
Còn muốn tiện thể thay lại cửa phòng ngủ.
Thẩm Loan: "..."
Không phải cô bạo lực, chỉ tại Tưởng Thạc Khải.
Chuyện Hàng Á hạ màn, Thẩm Loan vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi, không
ngờ Minh Đạt lại ra chuyện, nói đúng ra, nhà họ Thẩm có người tác quái.
Từ khi Thẩm Phi được Thẩm Xuân Giang thừa nhận, lấy thân phận "cô tư nhà
họ Thẩm" quang minh chính đại dọn vào nhà cũ, cô ta đã ra vào bệnh viện
không dưới mười lần.
Giây trước còn đang nói chuyện, sau một giây đã có thể trợn trắng hai mắt ngất
xỉu.
Có ba người chuyên chăm sóc cô ta, thay phiên nhìn chằm chằm, đến phiên ai,
thần kinh người đó nhất định phải lúc nào cũng căng chặt, hai mắt không được
rời khỏi cô ta.
Kết quả của chuyện làm việc căng thẳng trong thời gian dài là thần kinh mẫn
cảm và kiệt sức.
Cho nên, người làm ở nhà cũ đều sợ bị sắp xếp đến bên người Thẩm Phi, thấy
cô ta đều đi đường vòng.
Đứng trước giường bệnh không còn con hiếu thảo, huống chi chỉ là người xa lạ
nhận tiền lương?
Thẩm Xuân Giang nhận cô con gái này, cho cô ta một cuộc sống của cô chủ nhà
giàu, còn lại đều mặc kệ, dù sao nếu nhập viện người làm sẽ gọi cho ông ta,
Thẩm Xuân Giang đáp một tiếng đã biết rồi nhẹ nhàng bâng quơ cho qua, cũng
không nói đến bệnh viện thăm Thẩm Phi.
Dần dà, người làm dứt khoát không gọi điện thoại nữa.
Thẩm Xuân Giang thật sự oan uổng.
Ông ta cầu cạnh Thẩm Phi, tất nhiên không tiếc công sức để bày tỏ, giả làm một
người ba hiền từ là yêu cầu đơn giản và cơ bản nhất, ít nhất phải chứng thực
quan hệ huyết thống của hai người, ông ta mới có thể thông báo cho toàn thế
giới biết ông ta cưng chiều đứa con gái này thế nào, nhưng Thẩm Xuân Giang
cũng thật sự có tâm mà không có sức.
Bây giờ ông ta đang tiến hành lần trị liệu hoá chất thứ hai, ngay cả bản thân
cũng khó đảm bảo, nào còn tâm tư đi quản Thẩm Phi chết sống?
Còn Dương Lam, ngay cả giả vờ bà ta cũng lười, ngoài sự lạnh nhạt, chỉ còn lại
sự châm chọc nhục nhã với Thẩm Phi.
Bà ta đổ hết tận cả sự đau thương lên đầu cô ta, hận không thể uống máu ăn thịt,
hủy xương diệt cốt, không hạ độc cũng đã phải cám ơn trời đất, sao có thể hỏi
han ân cần, săn sóc đầy đủ cô ta?
Cho dù giả vờ tử tế cũng khinh thường.
Còn Thẩm Như, sau khi muốn lợi dụng Thẩm Khiêm để thực hiện kế hoạch
quay về Minh Đạt đã thất bại, không biết nguyên nhân gì, thường đến bệnh viện
thăm hỏi như tình cảm chị em sâu nặng, bắt đầu quan tâm người em gái thực vật
hôn mê bất tỉnh.
Nhà cũ to như vậy lại bị mây đen bao phủ, bão gió sắp đến.
Còn có người không ngừng tác yêu tác quái...
Khi Thẩm Loan nhận được điện thoại của Thẩm Xuân Giang, cô đang nghe
giám đốc bộ phận báo cáo công tác.
Lần đầu tiên, cô không chút nghĩ ngợi, trực tiếp tắt máy.
Lần thứ hai, vẫn tiếp tục tắt máy.
Lần thứ ba, cô lạnh mặt đứng lên: "Nghỉ ngơi hai phút."
Nói xong, cầm di động ra khỏi phòng họp.
"Nói!" Vừa nhận máy, Thẩm Loan lạnh lùng mở miệng.
Bên kia, Thẩm Xuân Giang rất muốn buột miệng mắng chửi nhưng cứ như có
cục bông chặn trong cổ họng, nhổ không nhổ được, nuốt không nuốt được.
Nghẹn họng khiến ông ta vô cùng khó chịu!
Giọng điệu bất giác nâng tông: "Con nói chuyện với ba ruột của mình như
vậy?!"
Cố làm ra vẻ, làm ra vẻ đến chết.
Thẩm Loan lạnh mặt, khóe môi vẽ ra một độ cung: "Với quan hệ hiện tại của
chúng ta, ông cảm thấy còn cần phải giả vờ làm trò sao?"
"..."
"Có chuyện thì nói, không thì cúp máy."
"Từ từ!"
Thẩm Loan cười nhạo.
Da mặt Thẩm Xuân Giang nóng lên: "Chiều nay về nhà cũ một chuyến."
"Làm gì?"
"Ba có việc tuyên bố."
Đôi mắt Thẩm Loan âm trầm, cũng không nói có về hay không, trực tiếp cúp
máy.
Giữa trưa lại đụng Thẩm Khiêm ở nhà ăn của công ty.
"Loan Loan..."
Bước chân dừng lại.
Thẩm Khiêm: "Buổi sáng anh nhận được điện thoại của ba..."
Thẩm Loan nhướng mày.
Anh ta cười nặng nề: "Xem ra em cũng nhận được... Ngồi xuống tâm sự
không?"
"Được."
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Thẩm Khiêm đang chuẩn bị mở miệng,
Thẩm Loan cầm đũa: "Ăn cơm trước."
"..."