Thẩm Loan nhìn cánh cửa kim loại cồng kềnh trước mắt, ánh mắt nặng nề,
không biết đang nghĩ gì.
Thư ký trông mong nhìn cô rồi lại nhìn Thái Vân.
Thái Vân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, không dám ra hé răng một tiếng, nào
có rảnh để ý phản ứng của anh ta?
Thư ký: "..." Tổng giám đốc Tưởng, ngài có tâm một chút đi, nếu vẫn còn
không xuất hiện, chúng tôi sex bị đông lạnh đóng băng, bị bắn thành tổ ong vò
vẽ mất.
Bên trong im lặng, Thẩm Loan đột nhiên mở miệng: "Gọi cho thợ mở khóa, phá
khóa."
Thái Vân ngẩn người: "... Được! Tôi lập tức đi tìm!"
Thư ký: "..."
Lại lần nữa không còn lời nào để nói.
Chỉ có một câu phát ra từ nội tâm nhưng không dám phát ra tiếng — "Trâu bò".
Hóa ra, CEO Thẩm còn đáng sợ hơn ngàn vạn lần so với tổng giám đốc Tưởng
miêu tả.
Nói phá cửa là phá cửa, còn cạy đúng lý hợp tình, quyết đoán vô cùng.
...
Hiệu suất làm việc của Thái Vân rất cao, chưa đến mười lăm phút đã gọi được
một thợ khóa chuyên nghiệp đến tầng cao nhất: "Phiền anh xem thử, có thể mở
cánh cửa này không?"
Thợ khóa khom người kiểm tra: "Đây là khóa điện tử, tay nghề mở khóa bình
thường thật đúng là không thể..."
Thái Vân nhíu mày, giây tiếp theo, đối phương nói tiếp: "Nhưng, coi như cô tìm
đúng người rồi, thợ khóa khác không mở được, nhưng tôi có thể!"
Thái Vân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, anh mở nhanh đi..."
Một lần mày mò mất nửa tiếng, thợ khóa mồ hôi đầy đầu, cuối cùng —
"Mở rồi!"
Thẩm Loan dẫn đầu đi vào, thư ký theo sát phía sau, Thái Vân còn phải trả tiền
cho thợ khóa cho nên chưa theo vào.
Phòng khách rộng mở sáng ngời, mấy cánh cửa sổ lớn sát đất, đồ đạc bày biện
chỉnh tề, gọn gàng ngăn nắp.
"CEO Thẩm, ngài xem, tổng giám đốc Tưởng thật sự không có..." Thư ký chỉ
vào phòng không một bóng người.
Thẩm Loan mắt điếc tai ngơ, đánh giá bốn phía, bỗng nhiên ánh mắt cứng lại,
dừng trên quầy bar.
Mặt bàn sạch sẽ, một dụng cụ mở chai đã qua sử dụng và nút chai rượu vẫn còn
dính vào đó, chưa rút ra.
Ghé sát vào còn có thể ngửi thấy hương rượu vang đỏ còn sót lại.
Ánh mắt Thẩm Loan tối dần, bước nhanh về phía phòng ngủ.
"Ngài..." Thư ký há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại chỉ có thể thấy
một bóng dáng lướt qua vương vấn hương thơm phụ nữ.
Cửa phòng ngủ chính bị đá văng thô bạo, mùi rượu ập vào mặt, rèm cửa đóng
chặt tối tăm như màn đêm.
Trên giường có bóng dáng một người đang cuộn tròn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ,
không hề phản ứng với tiếng đá cửa.
Thư ký vọt vào, thấy thế, phanh gấp dừng bước.
Xong rồi xong rồi...
Hoàn toàn xong rồi...
Anh ta không nhịn được liếc mắt về phía Thẩm Loan, chỉ thấy sườn mặt lạnh
nhạt của người phụ nữ, đôi mắt trầm thúy lạnh lẽo không nhìn ra là vui hay
buồn.
Cô càng bình tĩnh thì càng khủng bố.
Giống như mặt biển, không ai biết phía dưới cất giấu mạch nước ngầm mãnh
liệt thế nào, cũng không thể đoán trước được chuẩn bị có bao nhiêu sóng to gió
lớn!
"Bật đèn lên."
Thư ký đang ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới có phản ứng, không dám nhìn thẳng
vào đôi mắt của người phụ nữ, luống cuống tay chân đi tìm công tắc.
Lạch cạch —
Ánh đèn tỏa sáng.
Người ngủ trên giường vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt Thẩm Loan càng lạnh hơn, trong lòng thư ký lộp bộp, chạy nhanh vọt
tới mép giường: "Tổng giám đốc Tưởng! Tỉnh đi! CEO Thẩm tới..."
Lúc này, Tưởng Thạc Khải động đậy nhưng chẳng qua là trở mình, từ nằm
nghiêng thành nằm thẳng, tiếp tục ngủ ngon.
Thư ký nôn nóng đến độ như châu chấu trong chảo nóng: "Tổng giám đốc
Tưởng! Ngài tỉnh dậy đi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Mất mạng đó —"
Người đàn ông nhắm chặt hai mắt, không kiên nhẫn nhíu mày rất ghét bỏ sự ồn
ào.
Thư ký: "..."
Anh ta đã rất cố gắng nhưng tình huống này ông trời cũng không cứu được
đúng không?
Mệt tim.
"Đừng gọi nữa." Thẩm Loan lạnh lùng mở miệng: "Đi lấy một chậu nước lạnh
lại đây."
Thư ký ngẩn ra, đã đoán được cô muốn làm gì: "Chuyện này... có ổn không?"
"Làm theo."
Anh ta liếc khóe mắt về phía Thẩm Loan, ánh mắt đồng tình bắn về phía Tưởng
Thạc Khải vẫn ngủ say không tỉnh, cuối cùng nhẫn tâm cắn răng, đi lấy nước
thôi.
Rất nhanh: "CEO Thẩm..."
Nước đây.
Thẩm Loan nhận lấy từ tay anh ta, sau đó đi đến mép giường, nhắm ngay mặt
Tưởng Thạc Khải.
Ào —
Thư ký quay đầu, không đành lòng nhìn.
"Đ** —"
Tưởng Thạc Khải xoay người dựng lên, hai mắt ngập lửa giận chạm vào đôi mắt
của Thẩm Loan lập tức biến thành kinh ngạc và mờ mịt.
Nước làm ướt ga trải giường, chảy xuống sàn nhà, tí tách...
Cả người người đàn ông ướt đẫm, nước chảy từ tóc chảy xuống, khuôn mặt đẫm
nước.
Anh ta nhìn Thẩm Loan không nói ra lời: "Cô..."
"Còn muốn tiếp tục ngủ không?"
Tưởng Thạc Khải trì trệ trong chớp mắt, từ từ lắc đầu.
"Tỉnh táo chưa?"
"... Tỉnh rồi."
Thư ký quay đầu, chứng kiến người đàn ông ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn
người phụ nữ đang nhìn xuống từ trên cao, vô lực phản kháng như gà con,
ngoan ngoãn khó tin.
Thẩm Loan: "Cho anh năm phút."
Nói xong, xoay người ra khỏi phòng ngủ, còn không quên đóng cửa lại.
Rầm —
Cửa khép lại, người đàn ông cũng bừng tỉnh từ cơn ngẩn ngơ.
Xốc chăn xuống giường, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất, thấy trong miệng
có mùi rượu khó ngửi, dùng thời gian còn lại, nghiêm túc tỉ mỉ đánh răng.
Năm phút, không hơn không kém, Tưởng Thạc Khải đúng giờ xuất hiện trong
phòng khách.
Thẩm Loan ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trấn định của người đàn ông dần dần tràn đầy xấu
hổ, dưới cái nhìn chăm chú của người phụ nữ nhanh chóng dời tầm mắt.
"Anh trốn cái gì?" Cười như không cười, nhẹ giọng mở miệng.
Tưởng Thạc Khải càng quẫn bách: "Xin lỗi, tôi..."
Gương mặt tinh xảo kia của anh ta vốn có thể so sánh với phụ nữ, nhưng dưới
tác động của việc say rượu trở nên sưng vù nhợt nhạt, hai bọng mắt đen xì càng
rõ ràng.
"Anh có thể không mở miệng, nhưng nếu mở miệng thì phải giải thích lý do cho
tôi, chứ không phải nhẹ nhàng bâng quơ một câu xin lỗi."
Người đàn ông cúi đầu rũ mắt, rơi vào im lặng.
Xem ra không định nói.
Thẩm Loan cũng không tức giận, chỉ nhìn anh ta: "Tôi giao Hàng Á giao cho
anh, thậm chí không tiếc đuổi Trần Mặc đi, cho anh quyền quyết sách lớn nhất,
mà anh lại có thái độ làm việc và đối với sự tin tưởng của tôi như vậy?"
Đối diện với ánh mắt sắc bén của người phụ nữ, Tưởng Thạc Khải yên lặng
nuốt câu "xin lỗi" chuẩn bị tới miệng vào bụng.
Việc đã đến nước này, nhiều lời giải thích cũng thành bao biện, xin lỗi nhiều
cũng không thay đổi được gì.
"CEO Thẩm..." Anh ta hít sâu, thản nhiên nghênh đón ánh mắt nghiên cứu và
phán xét của Thẩm Loan, gằn từng chữ một: "Tôi rất cảm kích cô trước đó đã
cho tôi cơ hội, tôi cũng vẫn luôn đặt việc điều hành Hàng Á lên hàng đầu, tôi
khẩn cầu cô nhất định phải tin, tôi có thể thề với trời!"
"Nhưng hành vi hiện tại của anh bảo tôi phải tin tưởng kiểu gì?"
"Sau này sẽ không thế nữa. Để việc tư ảnh hưởng đến công tác, tôi rất hổ thẹn,
nhất định sẽ mau chóng xử lý, xin cô cho tôi chút thời gian."
"cần bao lâu?"
"Một tuần."
Thẩm Loan lắc đầu: "Không có một tuần."
"?"
"Mục đích hôm nay tôi đến tìm anh để giám đốc Thái nói với anh."
Tưởng Thạc Khải: "Biết, vì tổng giám đốc công ty con ở Kinh Bình chưa chọn
được."
Xem ra, vẫn chưa quá mức. hồ đồ.
Đầu óc còn tỉnh táo.
Thẩm Loan: "Tôi định để anh qua đó quản lý một thời gian, anh có ý kiến gì
không?"
Sắc mặt Tưởng Thạc Khải khẽ biến: "Tôi chỉ sợ... không đi được."
Sắc mặt Thẩm Loan mới hòa hoãn, chợt lạnh lùng: "Nguyên nhân."
"..."
"Vấn đề này rất khó?"
Sau một lúc lâu yên lặng, Tưởng Thạc Khải mới mở miệng: "CEO Thẩm, lúc
trước cô đã cho tôi hai lựa chọn — quảng cáo Hàng Á và công ty mạng Onion.
Tôi không hề nghĩ ngợi liền chọn vế trước, ngài biết vì sao không?"
Thẩm Loan nhíu mày.
Lúc ấy, Tưởng Thạc Khải nằm viện, cô và Miêu Miêu tự mình đến thăm, cho
anh ta chọn Hàng Á hoặc Onion hai chọn một.
Khi đó, Trần Mặc còn ngồi vị trí CEO Hàng Á, tuy không thể dẫn dắt công ty
phát triển nhưng cũng không có gì sai sót.
Dưới tình huống như thế, lựa chọn tốt nhất của Tưởng Thạc Khải không thể
nghi ngờ là Onion.
Nhưng anh ta không hề nghĩ ngợi trực tiếp chọn Hàng Á.
Nguyên nhân là — anh ta muốn ở lại Ninh Thành.
Còn vì sao một hai phải ở tại Ninh Thành, lại im bặt không nhắc tới.
Thẩm Loan: "Anh nói không lý do cụ thể thì không đủ để thuyết phục tôi."
"..."
Người đàn ông lại lâm vào lặng im.
Thư ký ở bên cạnh nôn nóng đến độ giương mắt nhìn: Tổng giám đốc Tưởng,
đừng buồn, anh cứ nói ra đi! Vì sao muốn ở lại, dù sao cũng phải có lý do chứ?
Nếu hợp tình hợp lý, CEO Thẩm cũng sẽ không cố ý gây khó xử...
Anh ta làm một thư ký cũng rất mệt tâm.
Nhưng Tưởng Thạc Khải vẫn không rên một tiếng.
Sau một lúc lâu, chút kiên nhẫn ít ỏi của Thẩm Loan không còn một chút nào:
"Hai con đường, hoặc là đi Kinh Bình, hoặc là rời khỏi đây."
Ba chữ "rời khỏi đây" vừa ra khỏi miệng, cả người người đàn ông chấn động.
Ánh mắt khó có thể tin nhìn Thẩm Loan, giật giật môi, thật lâu sau mới phát ra
tiếng, giọng khô khốc: "... Rời khỏi đây, là ý rời khỏi công ty sao?"
"Không sai." Thẩm Loan gật đầu, đôi mắt lạnh cóng.