Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 723




Lẩu ngon, hơn nữa nam thần trước mặt, không ăn cũng no, Miêu Miêu thật sự

no rồi.

Sau khi xong, hai người ra khỏi phòng.

Thẩm Xuân Hàng đi ra quầy thu ngân tính tiền, Miêu Miêu đi toilet.

Sau khi ra ngoài đi thẳng về phía đại sảnh.

Bỗng nhiên, bước chân ngừng lại, vẻ mặt hơi giật mình.

Chỉ thấy ở quầy thu ngân, một nam một nữ mặt đối mặt, dáng người người phụ

nữ cao gầy, gương mặt xuất chúng, giờ phút này đang kích động nói gì đó,

người đàn ông đưa lưng về phía này, không nhìn thấy biểu cảm nhưng từ động

tác hơi hơi cúi đầu tới gần người phụ nữ đã đủ để thấy sự săn sóc và ôn nhu của

anh ta.

Trong lòng Miêu Miêu nhíu chặt.

Nhưng cảm giác này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngay chính bản thân cô

ấy cũng không rõ là vì sao.

Bạn trai bạn gái cũ gặp lại dãi bày tâm sự có gì đâu?

Cô ấy lo lắng làm gì?

Mà có tư cách gì để lo lắng?

Miêu Miêu đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan, tầm mắt của Diệp Toàn Chi bất

thình lình nhìn qua, hơi hơi mỉm cười, cô ấy đã không thể lặng lẽ rút đi, chỉ có

thể căng da đầu bước đến chào hỏi.

Nhưng cô ấy đã quên mất bản thân của hiện tại chênh lệnh bao nhiêu so với bản

thân của lần đầu gặp Diệp Toàn Chi.

Diệp Toàn Chi nghi ngờ nhìn cô gái trẻ đang cười bối rối đi về phía cô ta, trong

trí nhớ chưa từng gặp người này, sở dĩ nhìn qua là bởi vì ánh mắt của cô gái này

quá tập trung và nóng rực, bị cô ta mẫn cảm phát hiện ra, theo bản năng muốn

tìm tòi.

Miêu Miêu đến gần, tiếng bước chân cũng càng ngày càng rõ ràng, Thẩm Xuân

Hàng theo bản năng quay đầu lại, thấy là Miêu Miêu, đôi môi lập tức nở nụ

cười: "Đã xong rồi?"

"Ùm."

Ánh mắt nghi ngờ của Diệp Toàn Chi đột biến sắc bén, đôi mắt quan sát Miêu

Miêu từ đầu đến chân: "Vị này là..."

Lời nói là hỏi Thẩm Xuân Hàng, nhưng tầm mắt lại nhìn thẳng vào Miêu Miêu.

Không đợi người đàn ông mở miệng, Miêu Miêu chủ động nói tiếp, mặt mày

mỉm cười: "Cô Diệp, chúng ta đã từng gặp nhau, cô không nhớ sao?"

"Gặp nhau?" Diệp Toàn Chi kinh ngạc.

"Ừm, tôi là Miêu Miêu."

Miêu Miêu...

Hơi quen tai.

Trong chớp nhoáng, cuối cùng Diệp Toàn Chi đã nhớ ra, miễn cưỡng nhịn kinh

ngạc xuống: "Cô, sao cô lại thay đổi thế này?"

Rất nhanh, cô ta lại bổ sung: "Xin lỗi, tôi không có ý gì, chỉ là... quá kinh ngạc."

"Không sao" Miêu Miêu cười cười: "Chứng tỏ tôi đã giảm béo rất thành công."

Diệp Toàn Chi hoàn toàn không thể nghĩ nổi cô gái mũm mĩm trước kia và cô

gái xinh đẹp duyên dáng trước mặt này là một.

Miêu Miêu vốn đã trắng, sau khi gầy đi, làn da cũng không bị chảy xệ, cả người

như phát sáng, vô cùng chói mắt.

Hơn nữa cô ấy cố gắng luyện vòng ba, eo ong, đôi chân săn chắc, nuột nà, đủ để

khiến đàn ông muốn "nhanh chóng tấn công" trong nháy mắt.

Khóe mắt liếc về phía Thẩm Xuân Hàng, anh ta thì sao?

Cũng sẽ bị thu phục chứ?

Trong lòng Diệp Toàn Chi không thể chắc chắn.

"Hai người tới ăn lẩu?" Cô ta tùy ý dò hỏi.

Miêu Miêu nhấp môi, nhất thời còn chưa nghì ra nên trả lời thế nào.

Thẩm Xuân Hàng lại thành thật gật gật đầu, còn đánh giá nói: "Nhà hàng này

hương vị không tồi."

Miêu Miêu: "..."

Trong lòng Diệp Toàn Chi chợt trầm xuống.

"Em thấy sao?" Thẩm Xuân Hàng không thấy sắc mặt của người phụ nữ, ngược

lại nghiêng đầu hỏi Miêu Miêu, giọng điệu mềm nhẹ, có ảo giác săn sóc.

"... Ngon, ngon."

"Chúng ta đi thôi." Nói xong nắm tay cô ấy trực tiếp kéo ra ngoài.

Diệp Toàn Chi chôn chân tại chỗ, như bị sét đánh.

Cô ta rất muốn hỏi: Hai người có quan hệ gì vậy? Đang ở bên nhau phải

không?!

Nhưng hôm nay đã là quá khứ, cô ta đã sớm không có tư cách chất vấn, chỉ có

thể phí công há miệng thở dốc, trơ mắt nhìn bóng dáng hai người lôi lôi kéo kéo

rời đi.

Màn đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ.

Miêu Miêu đón gió đêm bị người đàn ông kéo đi về phía trước, rất vất vả mới

phản ứng lại, bước chân ngừng lại.

Thẩm Xuân Hàng kéo không thấy nhúc nhích, bước chân lảo đảo một chút,

quay đầu lại nhìn cô ấy: "Làm sao vậy?"

Vẻ mặt nhàn nhạt, giọng điệu như thường giống như không ý thức được động

tác này có gì không ổn.

"Chuyện này... Tôi sẽ tự đi, ngài có thể buông ra không?"

"Buông cái gì ra?"

Miêu Miêu không biết anh ta là khờ thật hay là giả ngu, nghiêm trang mở

miệng: "Tay."

Thẩm Xuân Hàng: "..."

Cô ấy nhẹ nhàng tránh ra, người đàn ông không thể chỉ có thể buông ra.

Miêu Miêu tức khắc cảm giác thoải mái hơn nhiều, cả người đang không được

tự nhiên cũng hoàn toàn biến mất.

"... Thời gian không còn sớm, tôi muốn về nhà..."

"Em không có gì muốn hỏi sao?" Dưới ánh đèn đường, đáy mắt người đàn ông

như có ánh sáng, nhưng rất nhanh lại dịu dàng như cũ, dường như tia sáng kia

chỉ là ảo giác.

Miêu Miêu nhíu mày, nghi ngờ: "Hỏi cái gì?"

"..."

Bốn mắt nhìn nhau, một người như lọt vào sương mù, một người thất vọng.

"Thôi." Người đàn ông than nhẹ, kéo tay cô ấy.

Miêu Miêu lui về sau nửa bước, kinh ngạc phòng bị nhìn anh ta: "Thật ra... tôi

biết đường."

Cho nên, thật sự không cần dắt.

Cô ấy lại không phải trẻ con, kiểu gì cũng cần phụ huynh dắt tay tránh đi lạc.

Thẩm Xuân Hàng vừa tức vừa buồn cười: "Em biết đường với tôi dắt em có liên

quan gì?"

"Chẳng lẽ không phải anh sợ tôi lạc đường?"

"..." Anh ta không có gì để nói.

"Cơm tối cũng đã ăn, chúng ta... có phải nên về nhà không?"

"Tôi chưa ăn no."

"Hả?"

Thẩm Xuân Hàng: "Đến nhà tôi nấu bát mì, ăn xong rồi đưa em về."

Miêu Miêu sửng sốt, chờ có phản ứng cô ấy đã đứng trong phòng khách nhà

Thẩm Xuân Hàng.

"Không phải... Chúng ta gọi nhiều đồ ăn ở nhà hàng lẩu như vậy, anh... ối... ngài

còn chưa no?"

"Chưa."

"..."

"Tủ lạnh có cà chua và trứng gà."

"Cho nên?"

Thẩm Xuân Hàng đẩy mạnh cô ấy vào phòng bếp: "Mì cà chua trứng, cảm ơn."

"..."

Mười lăm phút sau, mì cà chua trứng nóng hầm hập đặt trước mặt Thẩm Xuân

Hàng.

"Chỉ có một bát?"

"Không thì sao?" Miêu Miêu nói trong lòng, chẳng lẽ anh còn muốn ăn hai

chén?

"Em không ăn?"

Miêu Miêu lắc đầu: "Tôi ăn lẩu no rồi, nhân lúc còn nóng anh ăn đi, để lâu sẽ bị

nhũn đấy."

Vừa nói vừa lấy đũa đưa qua.

Người đàn ông duỗi tay nhận lấy, bắt đầu cúi đầu ăn.

Tuy rằng tiếng động hơi lớn, nhưng động tác của người đàn ông lại khá ưu nhã,

đây là từ giáo dưỡng trong xương cốt tản ra, đã trở thành một loại thói quen

trong sinh mệnh.

Miêu Miêu càng nhìn càng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Sao có thể có người ăn mà mặt cũng quyến rũ như thế chứ?

Đúng lúc này, Thẩm Xuân Hàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau,

Miêu Miêu như bị bắt tại trận, nhanh chóng dời tầm mắt.

Tức khắc, cảm thấy thẹn thùng có tật giật mình.

"Vừa rồi cô đang nhìn tôi?" Cười như không cười.

Nếu lúc này Miêu Miêu có thể nhìn vào đôi mắt người đàn ông thì sẽ phát hiện

thấy đôi mắt ấy tràn ngập sự dung túng.

Giống phụ huynh nhìn con cái, giáo viên nhìn học sinh, người đàn ông nhìn

người phụ nữ...

Đáng tiếc, Miêu Miêu quá quẫn bách, ánh mắt vẫn luôn liếc ngang liếc dọc.

"Tôi, đang quan sát phản ứng của anh để đoán xem mì tôi nấu có ngon không."

"Cho nên kết quả là?"

Miêu Miêu nhếch miệng: "Thấy anh ăn rất ngon, không dám nói tuyệt vời,

nhưng cũng chắc chắn là không dở."

"Con người của tôi có mức độ chấp nhậ và độ chịu đựng đều rất cao." Dừng

một chút, lại bổ sung: "Mặc kệ là với người hay với chuyện gì."

Miêu Miêu không tiếp.

Cứ như vậy nhìn anh ta ăn hết bát mì vào trong bụng: "No quá không?"

Người đàn ông lắc đầu.

"Tôi đi rửa bát."

"Ừm."

Miêu Miêu cầm bát và đũa, xoay người vào phòng bếp.

Trong lúc cô ấy xoay người Thẩm Xuân Hàng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đứng

dậy vội vàng vào phòng ngủ chính, còn không quên khóa cửa, sau đó vọt nhanh

vào toilet, ôm bồn cầu ói mửa.

Sau khi nôn xong, lại như không có việc gì súc miệng, trở lại phòng khách.

Dạ dày anh ta không tốt, trước đó đã ăn lẩu vừa cay vừa nóng, vốn đã rất no,

nhưng vì muốn giữ Miêu Miêu thêm chút nữa mà lấy cớ về nhà nấu mì.

Cô gái người ta vất cả nấu ra, sắc hương vị đều đủ cả, anh ta không ăn hết sao

được?

Vốn định uống hết cả canh nhưng dạ dày thật sự không chịu nổi.

"Tôi đã dọn phòng bếp sạch sẽ." Miêu Miêu từ bên trong ra, tay còn ướt: "Muộn

rồi, tôi lái xe về, anh không cần đưa."

Thẩm Xuân Hàng đưa khăn giấy cho cô ấy: "Lau tay đi đã."

Sau đó đứng dậy, lấy chìa khóa xe trên bàn: "Đi thôi."

Miêu Miêu im lặng không nói gì.

Chỗ ở của hai người cách nhau không xa, lái xe không đến mười phút.

Miêu Miêu bỏ dây an toàn, chuẩn bị xuống xe nhưng lại thấy không mở được

cửa xe.

Cô ấy nheo mắt, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông trên ghế lái.

Thẩm Xuân Hàng nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt nhàn nhạt như không phát

hiện ra.

Trong không gian nhỏ hẹp, hai bên đều im lặng, mờ ám nhàn nhạt lên men...

Ánh trăng trên trời mờ ảo, đèn đường ngoài cửa sổ mờ nhạt.

Miêu Miêu có thể nghe thấy rõ tiếng thình thịch của trái tim mình, một tiếng lại

một tiếng.

Cô ấy không biết Thẩm Xuân Hàng muốn làm gì mà lại cũng biết anh ta đang

làm cái gì...