Đêm còn rất dài, cảnh xuân sắc triền miên.
Hôm sau là thứ bảy, không cần đến công ty, Thẩm Loan từ trên giường ngồi
dậy, sau năm giây lại vô lực ngã về giường.
Tay chân rã rời.
Miệng lưỡi khô khốc.
Hoa mắt, chóng mặt.
Lúc cô thức dậy lần thứ hai, mặt trời đã lên cao.
Nhưng chiếc gối bên cạnh đã trống không, không thấy tên tung tích của tên
"đầu sỏ gây tội" đâu.
Sau khi bò dậy, tắm nước nóng và thay quần áo sạch sẽ, Thẩm Loan cảm thấy
mình như sống lại.
Các bài tập thể dục vận động mạnh như chạy bộ và đấm bốc là không thể tập
được, nhưng vẫn có thể tập yoga.
Sau hai mươi phút tập yoga, cơ thể tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, cả người lập
tức sảng khoái.
Thẩm Loan xuống nhà, hỏi Lục Thâm thì cô mới biết Quyền Hãn Đình đã ra
khỏi nhà từ một tiếng trước.
"...Sao vậy?"
Lục Thâm đang quàng khăn lụa cho Lolita, chiếc khăn đó là phiên bản giới hạn
của Hermes, thứ đồ mấy chục vạn cũng bị anh ta dùng làm đạo cụ, để anh ta
chơi trò hóa trang.
Nghe vậy, anh ta cũng không ngẩng đầu,
"Hình như bên Huy Đằng có việc, lục ca tự mình đi xử lý."
Thẩm Loan nhướng mày, ánh mắt đảo qua giữa anh ta và Lolita, nhìn đi nhìn
lại.
Cô thấy vào lúc này, Lục Thâm, người được mệnh danh là "Hỗn thế tiểu ma
vương" đang vụng về thắt chiếc khăn lụa trên chiếc cổ kim loại trơn bóng của
Lolita.
Cô bé Lolita xinh xắn sống đúng với cái tên "Loli" của mình, cô ấy đứng ngay
ngắn, bất động, đôi mắt thỉnh thoảng lại hiện lên một chuỗi trái tim đỏ.
Chậc chậc chậc chậc...
Ánh mắt của Thẩm Loan rơi vào trầm ngâm. Không biết là do cô đã suy nghĩ
nhiều, hay là cô nhìn nhầm rồi, người cùng máy móc làm sao có thể có tình yêu
cuồng nhiệt được?
Nghĩ đến đây, Thẩm Loan lắc đầu nguầy nguậy, gạt những ý tưởng viển vông
đó sang một bên.
Con người và người máy?
Sao có thể như thế được!
Đúng lúc này, Sở Ngộ Giang từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Thẩm Loan cũng
đang ở trong phòng khách, anh ta bước đến đứng trước mặt cô nói, giọng điệu
nặng nề—
"Chuyện cô nói tôi đi điều tra, đã có tin tức."
Ánh mắt Thẩm Loan sắc bén, cũng không quan tâm chuyện giữa Lục Thâm và
Lolita nữa, gật đầu với Sở Ngộ Giang:
"Vào phòng làm việc rồi nói."
Hai người rời khỏi phòng khách.
Lục Thâm cũng không thèm nhìn, toàn bộ sự chú ý tập trung hết vào khăn lụa.
"Sao, làm sao có thể trơn như thế? Chết tiệt lại trượt..."
"Anh không tốt, lại chửi bậy!"
Lolita nhẹ nhàng nhắc nhở, mang theo một chút khinh thường.
"Như thế không tính."
"Cũng phải tính!"
Lục Thâm nghe mà lỗ tai ngứa ngáy:
"Được rồi, được rồi, lời em nói là lớn nhất... Lần sau anh sẽ không nói nữa!"
Lolita cười hì hì, hai cánh tay kim loại lạch cạch chạm vào nhau.
Lục Thâm:
"Ngốc như vậy sao, cô bé ngốc?"
"Không ngốc."
"Ách, phản ứng rất nhanh..."
"Còn nữa,"
Giọng điệu chuyển thành nghiêm túc:
"Em không phải cô bé ngốc. Em là nữ thần máy móc thông minh!"
Lục Thâm:
"... "
Năm giây sau, hahaha, có một tràng cười vang lên.
Ngược lại với không khí vui vẻ của phòng khách, thư phòng lại chìm trong bầu
không khí nặng nề.
"... Ý của anh là Thẩm Phi có liên hệ với tình nhân của Thẩm Xuân Giang?"
Lông mày của Thẩm Loan nhăn lại.
Sở Ngộ Giang gật đầu:
"Theo tin tức do hệ thống tình báo cung cấp, vẫn là người lần trước bị điều tra."
"Lần trước..."
Thẩm Loan trầm tư,
"Có phải là Cao Duy Thu?"
"Đúng vậy."
Điều này cũng có lý...
Cao Duy Thu không chịu sống yên ổn ở Kinh Bình, lại chạy đến Ninh Thành,
thích ai không thích, lại thích Thẩm Xuân Giang; liên hệ với ai mà không được,
lại một hai có liên hệ với Thẩm Phi.
Qua tất cả những điều trên, Thẩm Loan cũng có thể mạnh dạn đoánSự xuất hiện của Cao Duy Thu là kết quả sự chuẩn bị đầy chu đáo của Thẩm
Phi! Đầu tiên ra tay với Thẩm Xuân Giang để tìm hiểu chi tiết về gia đình này.
Tất nhiên, mục đích cuối cùng là tìm được nội tạng khỏe mạnh để cứu sống bản
thân!
Phải nói Thẩm Phi ở độ tuổi này mà có đầu óc như vậy, có mục tiêu rõ ràng
cùng sự điềm tĩnh, chẳng trách sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Còn Cao Duy Thu...
"Cô ta có hành động gì?"
"Cô ta phát hiện ra bệnh ung thư gan của Thẩm Xuân Giang. Người phụ nữ này
khá là thông minh, trực tiếp nói ra, tiện thể biểu hiện lòng trung thành của mình,
vì vậy Thẩm Xuân Giang cũng không giấu diếm cô ta nữa."
Đáy mắt cô hiện lên tia hứng thú, Thẩm Loan nhếch môi.
"Sau khi Thẩm Xuân Giang vào bệnh viện cũng do một tay cô ta chăm sóc."
Nói là một tay chăm sóc, nhưng dịch vụ của các bệnh viện do nước ngoài tài trợ
tốt hơn hàng trăm lần so với các bệnh viện thông thường. Các y tá và nhân viên
điều dưỡng chuyên nghiệp luôn sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào, mà Cao Duy
Thu cần gì phải ra vẻ như vậy?
Cô ta chỉ cần đợi bên ngoài trong khi Thẩm Xuân Giang đang khám sức khỏe
kèm theo vẻ mặt lo lắng. Khi Thẩm Xuân Giang trị bệnh bằng hóa trị xong và đi
ra ngoài thì cô ta đứng trước giường để hỏi han ân cần.
Vào lúc con người ta trở nên yếu ớt nhất thì càng dễ dàng gỡ bỏ đi sự phòng bị
của bản thân, phải nói rằng Cao Duy Thu rất cao tay nên đã tìm được cơ hội và
dễ dàng lấy được mọi sự tin tưởng của Thẩm Xuân Giang.
Lúc mà tất cả mọi người đều không biết ông ta bị bệnh thậm chí có khả năng sẽ
chết, người phụ nữ này lại vì ông ta mà lo lắng, bận trước bận sau tất nhiên sẽ
có ý nghĩa không giống bình thường.
Nếu căn bệnh ung thư của Thẩm Xuân Giang có thể được kiểm soát và may
mắn giữ được tính mạng của mình, thì Cao Duy Thu- một người phụ nữ chia sẻ
hoạn nạn lúc ông ta gặp khó khăn có thể sẽ gặp rất nhiều may mắn.
Trong phần giới thiệu, Dương Lam cũng phải bước sang một bên.
Bằng cách này, gia đình Thẩm bỗng chốc trở nên ồn ào.
"Cô ta rất thông minh."
Thẩm Loan mỉm cười nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt.
...
Bệnh viện Thánh Mary, phòng bệnh SVIP.
"Tránh ra! Tất cả cút hết ra ngoài!" Tiếng gầm của người đàn ông sau đó là
tiếng chai thuốc vỡ vụn.
Vài y tá trẻ nhìn nhau và cuối cùng bỏ chạy ra ngoài.
Thẩm Xuân Giang dựa người vào đầu giường, sắc mặt tái xanh vì tức giận, cả
người đều trở nên run rẩy.
Đúng lúc này, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân, sau đó cửa phòng
bệnh bị đẩy ra: "Tôi nói mấy người cút ra ngoài hết cơ mà..." Một giây sau đó
tiếng mắng đột ngột dừng lại.
Thẩm Xuân Giang nhìn người phụ nữ đang kinh ngạc ở cửa, cơn tức giận của
ông ta đã dịu đi một cách thần kỳ, vẻ mặt khó xem đến tột cùng cũng dần dần
dịu đi.
"Anh làm sao vậy?" Bốn mắt nhìn nhau và đôi mắt Cao Duy Thu hiện lên vẻ
mờ mịt.
Trái tim người đàn ông cũng dịu đi một chút.
Đôi mắt khó hiểu của người phụ nữ quét qua mặt đất và những mảnh vỡ tung
tóe, sau đó dừng lại trên mặt Thẩm Xuân Giang, đôi mắt hiện lên vẻ dò hỏi.
"Khụ..." Ông ta ho một cách mất tự nhiên: "Vừa rồi một y tá không chú ý và
trượt tay, vậy nên cô ta bị ngã."
Cao Duy Thu mím môi, đi tới bên giường, kéo tấm bảng nhỏ ra, đặt túi trong
tay lên, mở ra, lấy phích nước ra.
Một bên giúp ông ta ăn súp, một bên nhẹ nhàng khuyên bảo: "Điều tốt nhất anh
nên làm bây giờ là nghỉ ngơi tốt, không chỉ nằm xuống, mà tâm trạng cũng phải
thật bình tĩnh, sao có thể mất bình tĩnh thì lại nổi giận?"
Thẩm Xuân Giang bị nhắc nhở nhưng cũng không khó chịu.
Nói cho cùng, nếu một người phụ nữ luôn mở miệng càm ràm là do cô ấy đang
quan tâm đến sức khỏe của ông ta, cảm động còn không hết thì làm sao có thể
tức giận được?
Nhìn thấy người phụ nữ đang rũ mắt nhìn xuống bát canh và khuôn mặt dịu
dàng bên mình, trong lòng Thẩm Xuân Giang bỗng trào lên cảm giác ấm áp.
"Được rồi, nghe em hết." Người đàn ông có tính tình gắt gao khó chịu vậy mà
giờ cũng trở thành người dịu dàng ngoan ngoãn.
Nếu không, sao lại nói thủ đoạn của Cao Duy Thu lợi hại?
Chỉ nghe cô ta khẽ ừ, giọng điệu nhẹ nhàng, ra vẻ dịu dàng và quan tâm, "Anh
hiểu là tốt rồi, em chỉ lo lắng cho anh..." Lúc này, người phụ nữ cắn chặt môi,
nén nước mắt. Nước mắt rơi vào bát canh, cô ta bình tĩnh lại hít một hơi, không
ngẩng đầu lên, cố gắng không cho nước mắt trào ra ngoài.
Cái kiểu giả vờ mạnh mẽ nhưng thật ra rất mỏng manh này sẽ từng bước bẻ gãy
từng sợi dây cứng rắn nhất trong lòng người đàn ông, từng chút từng chút khiến
họ rung động.
"Ngốc quá, sao em lại khóc? Hả?"
Có lẽ chính Thẩm Xuân Giang cũng không biết giọng nói của mình lúc này nhẹ
nhàng và cẩn thận như thế nào, vì sợ làm người trước mặt sợ hãi.
Nếu có Dương Lam ở đây chỉ sợ bà ta đã cắn gãy răng mất rồi.
"Ai đang khóc?" Người phụ nữ giương mắt, đôi mắt hạnh mơ màng ngập nước,
ngoại trừ hai tròng mắt đỏ bừng, không có gì khác thường.
Cô cười đáp: "Em không khóc!"
Thẩm Xuân Giang đột nhiên lắc đầu: "Em thật là..."
Trong tiếng thở dài này không biết chứa đựng bao nhiêu chiều chuộng và
thương xót.
Cao Duy Thu cầm bát súp lên và nếm thử từng miếng một: "Đây là súp gà mà
em đã nấu và hầm sáng nay. Em đã chọn gà quê tươi nhất, sử dụng đảng sâm và
cẩu kỷ..."
Thẩm Xuân Giang cau mày khi cô ta đưa đồ qua, ông ta vô thức quay đầu lại để
né tránh.
Không phải ông ta không muốn uống mà chỉ là sau khi hóa trị xong, tác dụng
phụ mạnh tới mức làm ông ta giảm đi cảm giác thèm ăn, thậm chí nôn ra những
thứ đã ăn vào, như muốn lôi hết dạ dày ra mà nôn.
Rõ ràng là Cao Duy Thu biết điều này, vì vậy, không những không tức giận khi
thấy phản ứng của ông ta mà còn nhẹ nhàng khuyên bảo...
"Không sao, em đã hỏi bác sĩ. Sau khi hóa trị xong, nếu các chỉ số đều bình
thường thì có thể sớm nộp đơn xuất viện. Sau khi xuất viện, chúng ta có thể về
nhà, em sẽ nấu những món ăn yêu thích của anh, được không? "
Vẻ mặt của Thẩm Xuân Giang dịu lại.
"Chỉ là..." người phụ nữ nói: "Nồi súp gà này em đã chần qua hai lần rồi mới đi
nấu, còn bỏ lá bạc hà vào để hút đi mùi vị. Không hề có mùi. Anh uống một
chút thôi được không?"
Nhẹ nhàng thì thầm, đàn ông bình thường cơ bản sẽ không chịu được.
Thẩm Xuân Giang vẫn xua tay: "Anh không uống, dù sao uống vào sẽ khiến
anh nôn ra thôi."