Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 716




Thẩm Loan: "Sao anh không trả lời? Cắn rứt lương tâm?"

Người đàn ông nói thầm: "...Bảo bối, em nói nhiều quá."

"Trả lời đi. Anh đã từng cõng ai chưa?"

"...Rồi."

"!"

"Chị, em gái, bà nội."

"..."

"Tương lai anh sẽ cõng con gái chúng ta."

Con gái chúng ta...

Trái tim Thẩm Loan đập loạn xạ, cô vô thức để nụ cười lan tràn trên môi. Dòng

sông đang dâng trào phía xa, sóng nổi lên tràn vào bờ gần đó. Gió đêm thổi nhẹ

qua mái tóc dài của người phụ nữ, lướt qua khuôn mặt đẹp trai của người đàn

ông, tạo thành một bức tranh tĩnh lặng.

Tới chỗ đậu xe, Quyền Hãn Đình một tay mở cửa, một tay ôm Thẩm Loan đặt

cô ngồi xuống chỗ ngồi.

Sau đó, ngồi xổm xuống...

"Anh đang làm gì vậy?" Thẩm Loan thấy vậy ngơ ngác.

Quyền Hãn Đình ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi lấy một chiếc khăn từ trong túi áo

ra: "Chân, duỗi ra."

Thẩm Loan ngoan ngoãn làm theo.

Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông kẹp cổ chân cô, cố định rồi cầm khăn

lau lòng bàn chân cho cô.

Từ góc độ của Thẩm Loan, chỉ có thể nhìn thấy vầng trán hơi rủ xuống của

người đàn ông.

Khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, sống mũi cao, hàng mi rõ ràng.

"Đổi chân."

"Vâng."

Vài phút sau...

"Ổn rồi." Quyền Hãn Đình vỗ vỗ bắp chân cô.

Thẩm Loan thu người lại, dùng hai tay ôm đầu gối.

Người đàn ông gấp chiếc khăn lại rồi cho vào túi, đi vòng sang chỗ khác, mở

cửa ngồi vào vị trí lái xe. Giữa chừng, Quyền Hãn Đình đột nhiên dừng lại.

"Đến rồi?" Thẩm Loan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện mình vẫn

đang ở trung tâm thành phố, đối diện là một chuỗi cửa hàng tiện lợi mở cửa cả

ngày.

"Xuống xe."

"Làm gì?"

"Đi cửa hàng tiện lợi."

Thẩm Loan nhướng mày: "Anh định mua gì?"

Quyền Hãn Đình dẫn cô đi vào, "Trước hết, không phải là "anh", mà là "chúng

ta" muốn mua một thứ, về phần mua gì... đương nhiên là thứ mà em đã hứa ở bờ

sông, không cần trang bị sao? "

Ách...

"Vả lại trong nhà chỉ còn ba bộ, không đủ cho đêm nay. Anh phải mua một bộ

mới."Vẻ mặt người đàn ông không thay đổi. Giọng điệu bình thường, như đang

nói- muối ở nhà đã hết, mua thêm một bao.

Thẩm Loan hai má ửng hồng, cắn chặt môi, vươn tay nhéo nhéo hông của anh:

"Anh có thể nghiêm túc không?!" Cô nghiến răng nghiến lợi, hạ thấp giọng nói.

Người đàn ông vô tội: "Chuyện này còn chưa nghiêm túc?"

"..."

"Anh nói thật mà, đã trêu chọc em chưa?"

"Cút."

Bốn mươi phút sau, dưới ánh trăng một chiếc Bentley lái vào biệt thự Đông Ly.

Vừa bước vào cửa, Thẩm Loan đã nhanh tay lấy cho mình một cốc nước lớn rồi

ngửa đầu uống sạch.

Cũng may, cô không quên Quyền Hãn Đình, cho anh ăn vài ngụm rồi bưng cốc

nước ngồi xuống sô pha, cả người mệt mỏi dựa lên ghế, thuận chân cởi giày ra.

Hai người nghỉ ngơi một lát rồi lên lầu vào phòng ngủ.

Quyền Hãn Đình tìm điều khiển từ xa của điều hòa rồi bật lên...

Thẩm Loan mồ hôi nhễ nhại, lập tức chạy sát vào đầu ra gió, hơi mát thấm vào

từng lỗ chân lông.

Quyền Hãn Đình không nhịn được cười, tiến lên kéo cô sang một bên: "Tránh

xa một chút, cẩn thận bị cảm lạnh."

"Em nóng."

"Vậy thì cởi quần áo."

Thẩm Loan hừ lạnh: "Anh nằm mơ!" Trên người cô chỉ có một cái váy, cởi ra sẽ

lộ quần trong, cái tên lưu manh này...

"Em không muốn cởi, anh rất sẵn lòng giúp."

"Không cần anh giúp, tự em làm được."

Quyền Hãn Đình giả làm sói lao về phía cô, tay vươn đến Thẩm Loan, cô hốt

hoảng lao vào phòng tắm. Một lát sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.

Quyền Hãn Đình bước đến ban công rồi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, ánh đỏ

lập lòe.

Khi Thẩm Loan từ phòng tắm bước ra ban công, trước mặt cô là một người đàn

ông đang ngậm điếu thuốc trong miệng, lãng tử tà mị.

"Xong rồi?" Anh nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi quay đầu lại.

Thẩm Loan: "...Vâng."

Quyền Hãn Đình dập tắt điếu thuốc, vừa đi vừa cởi cúc áo: "Anh đi tắm rửa.

Nếu em đói thì cứ ăn gì cho no bụng."

Thẩm Loan: "?"

"Ăn no mới đủ sức làm việc. "

"... "

Chẳng mấy chốc người đàn ông quấn khăn tắm bước ra, nước da trắng như ngọc

dưới ánh đèn, khuôn ngực cường tráng, cơ bụng sáu múi cân đối, mỗi bước đi

như ẩn chứa sức bùng nổ vô tận, như một con sư tử mạnh mẽ...

Thẩm Loan nhìn đồng hồ, năm phút... nhanh thật!

Quyền Hãn Đình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhướng mày: "Nếu không, em

nghĩ sẽ mất bao lâu?" Nói xong, anh từ từ tiến đến...

Thẩm Loan nuốt nước bọt, giây tiếp theo liền bị người đàn ông ôm vào trong

lòng, trước mặt tràn ngập hương vị riêng của Quyền Hãn Đình.

"Ừm... em còn chưa ăn gì cả." Hai tay áp vào lồng ngực vạm vỡ.

"Rồi sao?" "

"Anh có thể buông tay trước được không?"

Anh nói: "Không thể."

Khóe miệng người phụ nữ co giật.

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm: "Em không phải...sợ chứ? Muốn lâm trận bỏ

chạy, hử?"

"... Không phải. Chỉ là em hơi đói."

"Đừng lo, một lát sẽ no. "Anh mỉm cười, khuôn mặt nhiễm vài phần gian tà.

Thẩm Loan không cười nổi, nhìn thoáng qua tủ rượu bên cạnh, linh cảm chợt

lóe: "Cùng uống rượu vang?"

Nhìn cô thật sâu rồi Quyền Hãn Đình mới trả lời: "Được."

Giọng điệu trầm trầm như loại rượu ngon nhất lên men lâu ngày. Mở chai, rót

rượu vào ly, lắc nhẹ, thưởng thức hương thơm. Hai ly chạm vào nhau. Màu đỏ

của rượu trượt xuống cổ họng, thoang thoảng êm dịu, mang theo vài phần nóng

bỏng.

Thẩm Loan hai má ửng hồng, cực kì đẹp mắt.

Người đàn ông say đắm nhìn cô......